Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Thần Y - Tô Dương

Thấy Lâm Khả Hy đồng ý lúc này Tô Dương mới chậm rãi bước tới bên cạnh giường của ông cụ Lâm. 

Mọi người đều nhìn chằm chằm anh, không ai biết anh muốn làm gì. 

Chỉ thấy Tô Dương bỗng duỗi tay móc một miếng ngọc bội từ mép gối của ông cụ Lâm ra. Tô Dương cầm miếng ngọc bội hỏi ông cụ Lâm: "Ông Lâm, có phải ông luôn mang theo miếng ngọc bội này bên người không?" 

Ông cụ Lâm chưa kịp trả lời thì Lâm Húc Đông bên cạnh đã chen mồm vào nói: "Mang theo ngọc bội thì sao ? Đây là đồ cổ xịn mà mấy tháng trước tôi đã tốn rất nhiều tiền mới mua được làm quà tặng cho ông nội đấy!" 

Lâm Húc Đông không nói thì còn đỡ, anh ta vừa nói ra Tô Dương đã lập tức quay đầu nhìn chằm chằm anh ta, lạnh lùng nói: "Làm quà tặng cho ông nội của anh? Ngọc bội kia mới được khai quật cách đây không lâu, thế mà anh lại dám tặng đồ như vậy cho ông nội mình. Hơn nữa còn bảo ông nội luôn đeo trên người! Tôi thấy anh chính là cố ý hại ông nội của mình thì đúng hơn!" 

Lời của Tô Dương khiến sắc mặt Tô Húc Đông tái mét. Anh ta vừa muốn biện hộ thì đã nghe ông cụ Lâm hỏi: "Xin hỏi bác sĩ Tô, miếng ngọc bội này có vấn đề gì sao?" 

Một người phụ nữ họ nhà họ Lâm ở bên cạnh cũng lên tiếng châm chọc: "Tôi nghĩ anh ta muốn bịa chuyện tâm linh, kiểu như là chủ nhân của miếng ngọc bội này có ân oán hận thù gì đó nên đã khiến ông nội ngã bệnh. Để ông nội ném bỏ miếng ngọc bội này, sau đó anh ta sẽ thừa dịp lấy miếng ngọc bội này đi. Hứ, những trò bịp bợm của mấy kẻ lừa gạt giang hồ này tôi thấy nhiều rồi..." 

Tô Dương quan sát người phụ nữ này một hồi. Dáng vẻ đã xấu lại còn trang điểm đậm khiến cô ta xấu ma chê quỷ hờn. Tô Dương cố ý nói: "Ngược lại, tôi thấy dáng vẻ và cách trang điểm của cô lại có phần giống chuyện tâm linh hơn!" 

"Anh, anh, anh!" 

Cô ta tức nghẹn họng. 

Tô Dương cũng không để ý đến cô ta nói tiếp: "Mấy loại đồ vật mới khai quật này, do chôn dưới đất quá lâu nên rất dễ mang theo một lượng lớn xạ khuẩn. Đông y của chúng tôi gọi là khuẩn Nê Trục. Mà miếng ngọc bội này đã có mang theo loại vi khuẩn này rồi. Bởi vì ông thường xuyên mang theo bên người, nên mới khiến cho cả gan và phổi của ông nhiễm trùng nặng hơn..." 

Tô Dương vẫn chưa nói xong bỗng nghe Hoắc Anh Lợi dường như sực tỉnh nói: "Tôi biết rồi. Là vi khuẩn Gram dương! Sao tôi lại không nghĩ tới chứ? Phán đoán trước đây của tôi sai rồi..." 

Lời của Hoắc Anh Lợi đã gián tiếp thừa nhận Tô Dương đã trị khỏi cho ông cụ Lâm. 

Tô Dương cười giễu cợt: "Tôi đã sớm nói với anh rồi, nói đến thâm niên, Đông y là tổ tiên của anh, nhưng anh cứ khăng khăng cho là đúng, còn không tin..." 

Vừa nói Tô Dương vừa nhìn ông cụ Lâm: "Thuốc tôi sắc cho ông có thể tiêu diệt được mầm bệnh này. Ở đó còn sót lại một ít, ông uống thêm hai lần nữa, củng cố một chút sẽ khỏi bệnh thôi..." 

Lời nói của Tô Dương khiến sắc mặt Lâm Húc Đông trắng bệch. Phải biết rằng, miếng ngọc bội này là do anh ta tặng cho ông cụ Lâm đấy. Nếu ông cụ Lâm quở trách vậy sau này địa vị của anh ta ở nhà họ Lâm sẽ ngập tràn nguy cơ. 

Nghĩ vậy, anh ta bày ra vẻ mặt đưa đám nói với ông cụ Lâm: "Ông nội, cháu thật sự không biết miếng ngọc bội kia..." 

Anh ta chưa kịp nói xong ông cụ Lâm đã ngắt lời: "Được rồi, mọi việc đã qua, không cần nhắc lại nữa!" 

Chỉ một câu nói của ông cụ Lâm đã giải quyết xong việc này. 

Theo lý mà nói Tô Dương chữa khỏi bệnh cho ông cụ Lâm, tuy anh không cần ông ta đội ơn đội đức, nhưng ít nhất cũng phải tỏ lòng biết ơn đúng không? Nhưng đằng này thái độ của ông cụ Lâm vẫn luôn lạnh nhạt với Tô Dương. 

Thật ra tại ông cụ Lâm quá cưng chiều Lâm Húc Đông. Ông ta không muốn Lâm Húc Đông mất mặt trước đám đông. Dù sao Lâm Húc Đông cũng là người cầm trịch tương lai của nhà họ Lâm, cho nên ông cụ Lâm phải giúp anh ta tạo uy tín. 

Hơn nữa bệnh tình của ông ấy cũng khỏe hơn rồi, thuốc cũng còn ở đằng kia, nên lúc này Tô Dương chẳng còn giá trị lợi dụng gì đối với ông cụ Lâm. 

Vừa nói ông cụ Lâm bỗng đổi đề tài nhìn Lâm Khả Hy nói: "Khả Hy, việc làm đại lý cho công ty mỹ phẩm bàn bạc thế nào rồi?" 

Dù sao cũng là do Lâm Khả Hy mời Tô Dương về cứu ông cụ Lâm, nên lúc nói chuyện giọng điệu của ông ta cũng dịu hơn đôi chút. 

Lâm Khả Hy vừa nghe ông nội hỏi thì trả lời ngay: "Ông nội, cháu vẫn đang bàn bạc với đối phương, chỉ có điều gặp chút khó khăn..." 

Ông cụ Lâm gật đầu: "Có khó khăn thì tìm cách giải quyết! Nếu cháu bàn xong việc này thì sau này toàn bộ công ty thương mại Hoàn Á sẽ giao cho cháu, cứ coi như của hồi môn sau này của cháu đi..." 

Lời nói của ông cụ Lâm khiến người nhà họ Lâm đều giật mình. Tuy công ty thương mại Hoàn Á không có tác dụng gì, nhưng tòa nhà văn phòng và đất ở đó đúng là rất đáng giá. 

Tuy nhiên sau khi suy nghĩ lại mọi người mới hiểu được sự khôn ngoan của ông cụ Lâm. Bởi vì công ty của đối phương đã sớm điều tra nhà họ Lâm, cho rằng nhà họ Lâm không đáp ứng được điều kiện làm đại lý, Lâm Khả Hy cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ này, điều đó có nghĩa là ông cụ Lâm chỉ vẽ ra một món hời lớn cho Lâm Khả Hy mà thôi. 

Lâm Húc Đông nghe vậy, lập tức bổ sung nói: "Ông nội, nếu Lâm Khả Hy không thương lượng được, cháu thấy bán công ty thương mại Hoàn Á luôn cho rồi, dù sao từ đó đến giờ cũng lỗ, ảnh hưởng đến thu nhập của nhà cả nhà họ Lâm..." 

Đây chính là chỗ gian xảo của Lâm Húc Đông. Anh ta biết việc này chắc chắn sẽ không bàn bạc được, vừa hay thừa dịp bán luôn công ty, như vậy sau khi ông nội chết Lâm Khả Hy cũng đừng hòng vớt vát được một đồng một cắc nào. 

Quả nhiên Lâm Húc Đông vừa nói vậy ông cụ Lâm liền gật đầu đồng ý. 

Mà người lo lắng nhất chính là Lâm Khả Hy, vì vụ làm ăn này vốn là nhiệm vụ bất khả thi đối với cô, nhưng cô không thể nói cho ông nội biết được. 

Ông cụ Lâm vừa nói xong thì phất tay với mọi người nói: "Được rồi, mọi người ra ngoài hết đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát..." 

Mọi người đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài. 

Tô Dương bỗng nói: "Họ Hoắc, còn Lâm Húc Đông nữa, hai người cứ đi như vậy sao?" 

Lời của Tô Dương khiến Hoắc Anh Lợi và Lâm Húc Đông âm thầm cả kinh. Bọn họ biết tại sao Tô Dương lại ngăn bọn họ lại. 

"Kết quả cá cược của chúng ta đã có. Đã đến lúc hai người thực hiện lời hứa rồi. Chắc không phải hai người đã quên rồi đấy chứ..." 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận