Người phụ nữ đang đi cùng một ông cụ có dáng vẻ uy nghiêm.
Thấy Tô Dương, người phụ nữ mỉm cười gật đầu, thái độ cực kì khách khí.
Sau đó, cô ta quay đầu tiếp tục nói chuyện, không nhìn Tô Dương nữa.
Ông chủ tiệm thuốc trò chuyện một hồi với ông cụ kia, như là có chuyện gì rất bí mật, sau đó đứng dậy đi vào trong.
Lát sau, ông ta đi ra, cầm theo một hộp bọc gấm vuông vức, bước tới trước mặt ông cụ.
Ông ta cung kính nói: "Cụ Tân, không phụ lời nhờ vả, cháu đã tìm được sâm núi hoang dã nhiều năm tuổi rồi đây!"
Vừa nói, ông chủ tiệm vừa mở hộp, trong hộp có một củ nhân sâm hoang dã lâu năm, màu ám nâu, đã có hình người, rễ chằng chịt khó gỡ, thân dài chừng năm, sáu chục centimet.
Tô Dương vừa nhìn đã lập tức cả kinh, củ nhân sâm hoang dã này, chỉ nhìn hình thái và kích thước, có lẽ phải trên trăm năm, thật sự là một món trân bảo hiếm có của thế gian!
Ông cụ Tân lộ vẻ mừng rỡ, cầm kính lúp soi tới soi lui kiểm nghiệm, thỉnh thoảng lại gật gù.
Ông cụ cũng không nói chuyện, chỉ dùng kính lúp xem xét tỉ mỉ một lượt, miệng tấm tắc liên tục: "Hiếm có, thật hiếm có, đúng là đồ tốt hiếm có đấy!"
"Thưa cụ, cụ xem rễ sâm này, vừa mảnh lại vừa dài, kiểu này chỉ có nhân sâm lâu năm mới có, hình thái đã ra hình người rồi, để thêm vài chục năm nữa không khéo thành tinh được ấy! Nếu cụ thích củ sâm này thì để cháu phối cho cụ thêm vài thứ dược liệu tốt nữa, bảo đảm dùng xong càng ngày càng dẻo dai, bệnh tật tiêu biến!"
Nói xong, ông chủ tiệm thuốc cũng phải bật cười, nghĩ tới một khoản lớn sắp vào túi mình, ông ta lộ vẻ vui sướng vô cùng.
Ngắm một lát, ông cụ Tân mới bỏ kính lúp ra, ngẩng lên nhìn: "Cháu Chu, lão già này tin cháu, cháu nói cái giá đi".
Ông chủ họ Chu cười khà khà, vỗ ngực bảo đảm với ông cụ Tân: "Cụ ạ, củ nhân sâm này là của bạn cháu, cháu chỉ bán hộ, nếu là của cháu thì bao nhiêu cũng không cần, coi như cháu biếu cụ. Bạn cháu nói, củ nhân sâm này giá không dưới bảy triệu, song cái giá đấy là dành cho người ngoài thôi ạ, hai nhà chúng ta thân quen bao lâu, vậy đi, cháu bán cho cụ với giá sáu triệu rưỡi".
Ông cụ Tân gật đầu, ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh.
Người phụ nữ hiểu ý, vẫn nở nụ cười mỉm, nói với ông chủ Chu: "Món này chúng tôi lấy, sau sẽ chuyển khoản cho ông".
Người phụ nữ vừa định vươn tay nhấc chiếc hộp bọc gấm trên bàn lên thì bất chợt, bàn tay nhỏ nhắn ngọc ngà lại bị ai đó túm chặt lấy.
Người phụ nữ giật mình, vội quay đầu nhìn, thấy Tô Dương đang nhìn cô ta, tủm tỉm cười.
Bị một người xa lạ nắm lấy tay, người phụ nữ ngại ngùng đỏ bừng mặt, vội vã rút tay về, trách cứ: "Cậu làm gì thế hả?"
Tuy là trách cứ nhưng giọng điệu lại hết sức ôn hòa, mềm mỏng, khiến người ta nghe được cũng không cảm thấy tức giận.
Ông chủ Chu lập tức nóng nảy, liếc nhìn Tô Dương một cái, khiển trách: "Cậu là ai, ai cho cậu vào đây!"
Ông chủ Chu hô to với bảo vệ ngoài cửa: "Hai người các cậu mù rồi à, cái loại ăn mày này sao lại cho vào đây? Không mau chân lên đuổi ra ngoài ngay đi!"
Bảo vệ vừa nghe ông chủ lên tiếng, nào dám không theo, vội cầm côn chạy về phía Tô Dương, định đuổi anh ra ngoài.
Tô Dương mỉm cười, vẫn trưng cái thái độ bất cần đời ấy, chỉ lười biếng ngáp một cái: "Ông chủ Chu, ông vội gì chứ, dầu gì cũng là ông chủ của một tiệm thuốc lớn, tôi vào tiệm của ông thì chính là khách của ông rồi, sao có thể đuổi khách đi như thế, thật là thiếu lễ độ".
Ông chủ Chu chỉ sợ cái gã ăn mày Tô Dương này phá hủy vụ làm ăn trị giá mấy triệu của mình, bèn xua tay liên tục: "Cút đi nhanh, tôi không có thời gian rảnh cho cái thứ ăn mày nhà cậu!"
Tô Dương chỉ cười ha hả, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông ta, nghiêm nghị nói: "Không có thời gian rảnh cho tôi à? Tôi thấy là ông đang sợ tôi vạch trần củ nhân sâm núi này của ông là hàng giả đấy chứ?"
Tô Dương vừa dứt lời, tất cả đều ngây ra.
Nhất là ông cụ Tân và người phụ nữ, hai người nhìn Tô Dương, lộ vẻ khó hiểu.
Sắc mặt ông chủ Chu tái nhợt, ông ta chỉ vào gã bảo vệ, quát lớn:
"Còn đứng đực ra đó làm gì, đuổi cổ nó ra ngoài cho tôi ngay!"
Nói đoạn, ông ta lại khép nép quay sang phía ông cụ Tân:
"Cụ Tân, đừng nên nghe thằng ranh này nói bậy. Cụ xem, trông nó không phải bị tâm thần thì cũng chỉ là thằng ăn xin..."
Khi ông ta đang nói, hai gã bảo vệ đã đi tới bên cạnh Tô Dương, mỗi người tóm một cánh tay anh, định kéo anh ra ngoài. Tô Dương không hề giãy giụa, chỉ cười ha hả nhìn ông cụ Tân cùng người phụ nữ.
Ông cụ Tân bình tĩnh khoát tay, nói với hai gã bảo vệ kia:
"Thả cậu ta ra, để cậu ta nói hết đã!"
Ông chủ Chu càng thêm nóng ruột, vội vàng nói với ông cụ Tân:
"Cụ à, cụ xem, nghe một thằng tâm thần nói bậy nói bạ chẳng phải lãng phí thời gian hay sao..."
Ông cụ Tân ngẩng đầu, bất mãn liếc nhìn ông chủ Chu một cái.
Chỉ một cái nhìn đã khiến ông chủ Chu câm như hến, không dám nói nữa. Ông ta phất tay với hai gã bảo vệ, bọn họ bèn thả Tô Dương ra.
Nhìn Tô Dương, ông chủ Chu tức giận hậm hực nói:
"Cậu căn cứ vào đâu mà bảo rằng củ nhân sâm này của tôi là giả? Tôi nói cậu hay, hôm nay nếu cậu không nói cho rõ ràng thì đừng mơ đến chuyện rời khỏi chỗ này!"
Người phụ nữ lại chỉ dịu dàng nhìn Tô Dương rồi hỏi:
"Này cậu, cậu đã nói củ nhân sâm này là giả, liệu có căn cứ gì không?"
Tô Dương lướt nhìn củ nhân sâm lần nữa, tự tin nói:
"Thực ra cũng không phải là nhân sâm giả, có điều, nhân sâm này chỉ là hàng phỏng mà thôi..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!