Sáng sớm hôm sau, tại bãi đất hoang vốn diễn ra màn tra tấn khủng bố của Tư Kiệt vào đêm hôm qua đã hoàn toàn trở về trạng thái như ban đầu. Những dấu máu loang lổ và cả bốn gã đàn ông to con đều biến mất không một dấu vết.
Sự sống chết của chúng đã trở thành một ẩn số, chỉ mình Tư Kiệt biết.
Triệu Nhạc sau khi tỉnh dậy tinh thần có chút hoảng loạn nhưng cô ngay lập tức đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh như mọi khi. Cũng may Tư Kiệt đến kịp thời, bằng không thì chưa biết Triệu Nhạc sẽ đi đâu, về đâu.
Tuy nhiên, trước lúc cô ngất lịm đi chỉ thấp thoáng thấy hình bóng mờ ảo của Tư Kiệt, do vậy Triệu Nhạc cũng không chắc chắn ai là người đã cứu mình.
"Nhạc Nhạc, em cảm thấy thế nào rồi?"
Tư Kiệt ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi, không quên đưa cho Triệu Nhạc một cốc nước ấm.
Triệu Nhạc gật đầu nhận lấy, đem uống một ngụm. Hơi ấm của dòng nước làm dịch vị dạ dày cũng như được gột rửa đi trông thấy.
"Cảm ơn anh, em không sao rồi. Nhưng mà anh rể, anh có biết ai là người đã cứu em hay không?"
Nghe Triệu Nhạc hỏi, khóe miệng Tư Kiệt khẽ giật. Nếu anh nói rằng mình là người cứu cô thoát khỏi bốn gã đàn ông to con kia, ắt Triệu Nhạc sẽ không tin, hơn nữa thân phận yếu ớt, ngu ngốc của mình bao năm cũng không may sẽ bị lột trần. Bởi thế Tư Kiệt nhanh chóng lắc đầu, phủ định:
"Anh cũng tò mò giống như em. Lúc anh đến nơi chỉ thấy mình em ngất lịm nằm ở dưới đất, xung quanh không có một ai cả!"
"Vậy sao?"
Đôi môi Triệu Nhạc khẽ cong lên, trong lòng buông một tiếng thở dài.
Tin tức cô suýt thì bị đám lưu manh giở trò cũng không khiến Triệu Hinh tỏ ra quá bất ngờ. Đối với cô ta, đứa em gái tinh thần không ổn định này chỉ giống như một người ngoài mà thôi. Hai chị em họ còn chưa bao giờ ngủ chung hay tâm sự với nhau dẫu chỉ một lần. Tính cách trái ngược nhau như thế nên rất khó gần gũi.
Triệu Nhạc khoanh tay trước ngực, cau mày nhìn Tư Kiệt mà mắng:
"Anh trông chừng Triệu Nhạc như thế nào mà để cho con bé suýt chút nữa thì gặp nạn thế kia?"
Tư Kiệt toan mở lời nói gì đó thì Triệu Nhạc đã ngắt lời, lạnh nhạt đáp thay:
"Em không sao, chẳng phải vẫn sống khỏe nhăn răng đó thôi. Chị đừng chuyện gì cũng đổ lên đầu anh rể như thế!"
Hừ...
Triệu Hinh cũng không muốn tranh cãi nhiều với em gái, lắc nhẹ mông rồi rời đi.
Hai người Tư Kiệt và Triệu Nhạc quay sang nhìn nhau, tâm trạng hết sức phức tạp.
Ngày hôm nay, bọn họ dự định sẽ đi leo núi từ sớm. Nhưng vì sức khỏe Triệu Nhạc không được tốt lắm nên cô không đi, chỉ còn lại năm người Triệu Hinh quyết định xách đồ đi thám hiểm núi Lưỡng Sinh.
Gọi là thám hiểm nhưng thực chất theo kế hoạch là họ sẽ leo lên đỉnh núi Lưỡng Sinh. Đỉnh núi này luôn là điểm chinh phục mạo hiểm nhất của đoàn người du lịch bởi vì độ cao của núi đâu phải leo lên tới nơi là dễ.
Tư Kiệt là người xách đồ nhiều nhất. Túi đồ anh đeo chứa cả dụng cụ cắm trại của bọn họ, do vậy chúng rất nặng, đè lên lưng Tư Kiệt khiến anh chỉ muốn ném quách chúng đi cho xong.
Triệu Hinh và Mộng Giai Kỳ rất hí hửng, vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, sau đó lên tiếng bình phẩm về mọi thứ. Tư Kiệt còn thấp thoáng nghe thấy tên anh trong cuộc đối thoại của họ.
"Này Tư Kiệt, chắc đây là lần đầu mày được leo núi nhỉ?"
Tô Thạc Hiên đi trước anh một bước bèn quay lại hỏi Tư Kiệt bằng ánh mắt xấu xa.
Thực ra Tư Kiệt đã leo rất nhiều ngọn núi đỉnh cao khi còn sống cùng cha nuôi. Ông ấy dẫn anh đi tham quan hầu hết tất cả các địa danh nổi tiếng trong và ngoài nước, chỉ có duy nhất núi Lưỡng Sinh này là Tư Kiệt chưa từng đặt chân đến.
Nghe Tô Thạc Hiên hỏi, Tư Kiệt cũng thật thà gật đầu xác nhận. Khóe môi Tô Thạc Hiên chợt nhếch lên, đêm nay ắt sẽ là một đêm thật dài.
Đang mải leo núi, đến một con dốc chợt Triệu Hinh do không quan sát cẩn thận nên đã vấp phải một hòn đá, ngã lăn ra đất, chân tay lập tức xuất hiện một vài vết xước nhỏ.
"Chết tiệt! Thật là xui xẻo!"
Triệu Hinh vừa phủi đống đất bụi dính trên người, vừa cau mày mắng.
Mộng Giai Kỳ đứng bên cũng bĩu môi mà hùa theo:
"Em đã bảo chị mà. Chị dẫn theo gã chồng sao chổi kia đi thì chẳng xui. Thà để quách hắn ở nhà cho xong!"
Vừa nói, Mộng Giai Kỳ vừa quay lại liếc xéo Tư Kiệt. Đối với cô ta, càng nhìn Tư Kiệt cô ta càng cảm thấy chán ghét và lợm giọng. Thật là ngứa mắt.
Ánh nắng mặt trời dần dần mờ nhạt, nhường chỗ lại cho bóng đêm cô tịch, lạnh lẽo. Vì trời đã tối nên đám người leo núi quyết định sẽ cắm trại tại chỗ, sáng sớm ngày mai mới tiếp tục chuyến đi.
Xung quanh đều là những thân cây to, cành lá xum xuê mọc san sát nhau, thỉnh thoảng có gió thổi mạnh tạo thành âm thành xào xạc vô cùng khó chịu.
Tư Kiệt lúi húi toan dựng ba chiếc lều. Thế nhưng sau khi dựng xong hai cái, Triệu Hinh vội vàng nhắc nhở anh:
"Anh nên nằm ở bên ngoài mà canh chừng thú dữ cho chúng tôi. Nếu anh cũng vào lều ngủ, chẳng may có thú dữ thì ai mà báo tin để còn ứng phó kịp!"
Nghe Triệu Hinh nói có lý, đám người còn lại đều gật đầu tán thưởng. Tư Kiệt chỉ đành ngoan ngoãn mà nghe lời. Dù sao đối với anh, ngủ ở đâu cũng là ngủ, quan trọng gì.
"Ái chà, con gà này thịt thơm quá nhỉ?"
Tư Kiệt ngồi gặm lương khô bên cạnh, nhìn đám người Triệu Hinh đang say sưa nướng gà, uống rượu cùng nhau vui vẻ. Thức ăn còn thừa, chúng cầm ném xuống đất, không chừa lại cho anh dù chỉ một miếng.
Tư Kiệt cười khẩy, nằm trên một tảng đá mà vắt chân lên nhau. Trong đầu anh không ngừng nghĩ đến cha, mẹ đã khuất của mình. Sự căm hận, phẫn nộ đột nhiên lại bùng cháy trong con người anh. Mối thù này, không thể để nó mãi mãi bị Triệu Tư Mỗ một tay che trời mà chôn vùi được. Anh phải đào, phải đào lên, đào sự thật tàn khốc kia lên, bắt Triệu Tư Mỗ trả giá cho những tội ác mà lão ta đã gây ra với gia đình của anh.
Trong lều, hai cặp đôi kia không ngừng phát ra âm thanh điên loạn, quay cuồng. Tiếng kêu rên từng hồi vang lên không ngớt, đập thẳng vào tai Tư Kiệt.
"Cái bọn người trơ trẽn này..."
Tư Kiệt bực bội buông một câu chửi thề, đoạn khó chịu xoay lưng nhắm mắt ngủ.
Chẳng biết anh đã chợp mắt được bao lâu, chỉ thấy đến khi có người lay lay vai anh, anh mới bừng tỉnh dậy. Nhận ra xung quanh vẫn là bóng đêm dày đặc, Tư Kiệt giơ tay lên xem đồng hồ. Ồ, đã quá một giờ đêm, ai lại có thể gọi anh dậy vào giờ này.
Tư Kiệt đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
Suỵt!
Tô Thạc Hiên đang đứng sau lưng anh, làm dấu tay yên lặng. Quá nửa đêm mà hắn vẫn còn tìm anh, ắt sẽ có chuyện kỳ lạ nào đó sắp xảy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!