Chương 11: Phương thuốc vàng của Hoa Đà
“Cậu em, tốt quá rồi, vậy xin cậu giúp tôi hoàn thành phương thuốc trên đi, phần thưởng một triệu sẽ không thiếu một đồng nào đâu”.
Tào Hưng Hoa phấn khích vuốt râu, từ khi nhìn thấy hai phương thuốc do Diệp Phi Nhiên kê đơn kia thì ông ấy đã có thể nhìn ra người trẻ tuổi này không hề đơn giản.
Ông ấy đã từng nghiên cứu phương thuốc này vô số lần, cũng từng thử muôn vàn dược liệu, nhưng dược tính căn bản không thể phù hợp với mười lăm vị thuốc trước đó.
Nhưng hai vị thuốc hiện tại lại khác hoàn toàn, kết hợp với mười lăm vị thuốc phía trước rất phù hợp, rất có khả năng chính là hai trong ba vị thuốc còn thiếu kia.
Diệp Phi Nhiên khẽ lắc đầu nói: “Xin lỗi, vừa nãy vốn là tôi muốn kê hết, nhưng người của Bách Thảo Đường các ông đã nói nơi này không phải nơi mà chó mèo gì cũng có thể điền bậy cả, xem ra chúng ta không có duyên phận, ông mời cao minh khác đi”.
Nói xong, canh quay người muốn rời đi, Tào Hưng Hoa kéo tay anh lại: “Người anh em, cậu đừng đi, tuyệt đối đừng đi”.
Đăng thông báo treo giải thưởng đã lâu, nhưng ngoài Diệp Phi Nhiên, người khác ngay cả một vị thuốc cũng không phối nổi, nếu anh thật sự đi rồi thì ông ấy đi đâu tìm người được chứ.
Bản thân phương thuốc vàng của Hoa Đà chính là báu vật vô giá, hơn nữa chuyện liên quan đến sự sống chết của nhân vật lớn, đó mới là nguyên nhân mà ông ấy phải treo giải thưởng.
Bây giờ không dễ gì mới tìm được một người có thể hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà, cho dù thế nào cũng không thể buông tay.
Sau khi ngăn lại Diệp Phi Nhiên, ông ấy quay đầu nói với Lưu Hồng tức giận nói: “Đồ chết tiệt, dám nói với cậu ấy như vậy, mau xin lỗi cho tôi!
Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu ấy không tha thứ cho cậu, hôm nay cậu cút đi cho tôi!”
“Tôi…”
Lưu Hồng hoàn toàn sững sờ, đãi ngộ của Bách Thảo Đường là cao nhất trong giới y dược thành phố Giang Nam, hơn nữa với uy danh trong giới Đông y của Tào thanh Hoa, nếu bị nơi này đuổi đi, chỉ sợ sẽ không có ai chịu tuyển cậu ta cả, vậy thì hoàn toàn mất đi chén cơm rồi.
Nghĩ như vậy, cậu ta vội quỳ xuống trước mặt Diệp Phi Nhiên, giơ tay tự tát mình hai cái: “Xin lỗi, là tôi mắt chó coi thường người khác. Trong nhà tôi trên có già dưới có nhỏ, đều dựa vào một mình tôi nuôi dưỡng, cầu xin anh tha cho tôi một lần này đi!”
Diệp Phi Nhiên thở dài, người như vậy, sớm biết như vậy hà cớ gì phải làm vậy.
Nhưng từ sau khi anh được truyền thừa Cổ Y Môn, kiến thức và ánh mắt đều tăng lên một bậc, chẳng buồn so đo với kẻ tiểu nhân như vậy.
Anh xua tay nói: “Được rồi, đứng dậy đi”.
“Cám ơn, cám ơn anh”.
Lưu Hồng tạ ơn anh rồi đứng lên.
Tào Hưng Hoa lại nói tiếp: “Vừa nãy cậu trai trẻ không phải đến để mua thuốc sao? Mặc kệ muốn mua thuốc gì, toàn bộ đều được miễn phí”.
“Hả?”, Lưu Hồng nói: “Ông Tào, dược liệu kia cộng lại cũng đến hơn hai trăm nghìn đấy…”
Tào Hưng Hoa quát lên: “Bảo cậu làm thì làm đi, làm gì mà dông dài vậy chứ!”
“Ông chủ đừng giận, tôi đi ngay”.
Lưu Hồng vội vàng chạy đến quầy, đóng gói mấy dược liệu vừa được chọn ban nãy nhanh chóng đem đến.
Vừa nãy cậu ta còn muốn lấy tiền tip của người ta, bây giờ thì hay rồi, một đồng cũng không thu được mà còn phải tặng toàn bộ, bản thân suýt nữa còn mất chén cơm, sớm biết như vậy còn gây chuyện với người ta làm gì?
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, cậu ta lấy thuốc đưa đến trước mặt Diệp Phi Nhiên.
Tào Hưng Hoa nói: “Cậu trai trẻ, thuốc này xem như lão già nãy bồi thường xin lỗi cậu, mong cậu giúp tôi hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà”.
Nói rồi, vẻ mặt ông ấy đầy khát vọng.
Ông cụ Tào là nhân vật được mọi người kính trọng trong giới y dược Giang Nam, đã làm đến mức này rồi, đương nhiên Diệp Phi Nhiên cũng không đành nói gì thêm.
Anh cầm bút bổ sung thêm một vị thuốc cuối cùng – Tam Diệp Chi Lan.
“Đã hoàn thành, cuối cùng cũng hoàn thành rồi!”
Nhìn thấy phương thuốc vàng của Hoa Đà trên tường đã được hoàn thành, Tào Hưng Hoa kích động đến run cả người.
Phương thuốc này là do ông ấy vô tình có được, nhưng vì thời đại cách đã lâu, chữ viết trên phương thuốc đã không còn rõ nữa, thậm chí còn khuyết một số chỗ. Biết phương thuốc vàng của Hoa Đà rất quý giá, ông ấy đã hao tổn tâm sức mới xác định được mười lăm loại dược liệu phía trước, nhưng ba vị thuốc phía sau lại không thể hoàn thành.
Lần này để trị bệnh cho nhân vật quan trọng, đồng thời cũng để lấp đầy cảm giác khiếm khuyết trong lòng, nên mới bỏ ra một triệu làm giải thưởng.
Thông báo đã dán được mấy ngày, nhưng rất nhiều người đều không có năng lực, khiến ông ấy hoàn toàn thất vọng, khi ông ấy chuẩn bị rút lại thông báo này thì lại gặp được người trẻ tuổi này.
Diệp Phi Nhiên lại thản nhiên, cái gọi là phương thuốc vàng của Hoa Đà lại rất bình thường ở Cổ Y Môn, cũng chẳng phải phương thuốc gì lợi hại.
Tào Hưng Hoa kích động một lúc, lấy phương thuốc từ trên tường xuống, đột nhiên biến sắc.
Suy tư một lúc rồi nói: “Cậu trai trẻ, phương thuốc này không đúng lắm, Tam Diệp Chi Lan với dược tính của Bạch Chỉ phía trước bị khắc nhau, hai vị thuốc này căn bản không thể dùng chung”.
Ông ấy nắm rõ trong tay về dược tính của trung dược, lập tức nhìn ra chỗ không đúng trong phương thức này.
Lưu Hồng đứng bên cạnh bỗng suy nghĩ trong lòng, sớm biết người trẻ tuổi này sao có thể hoàn thành phương thuốc vàng của Hoa Đà, đợi ông chủ ra lệnh một tiếng, mình lập tức sẽ đòi lại hai trăm mấy nghìn tiền thuốc.
Diệp Phi Nhiên thản nhiên nói: “Ông Tào nói không sai, hai vị thuốc này quả thực không thể dùng chung, nhưng cái sai không phải Tam Diệp Lan Chi, mà là Bạch Chỉ phía trước kia. Vị thuốc trong phương thuốc vàng của Hoa Đà này là Bạch Truật chứ không phải Bạch Chỉ, hai cái tuy tương tự nhưng dược tính khác nhau hoàn toàn”.
“Bạch Truật?”
Thân là chuyên gia trong giới Đông y, đương nhiên Tào Hưng Hoa không phải ai nói gì cũng tin, ông ấy lại nghiêm túc nghiên cứu phương thuốc này một lúc, vẻ mặt bỗng nhiên như bừng tỉnh.
Trên phương thuốc khuyết này chỉ có một chữ Bạch là nhìn rõ được, chữ phía sau thực sự không thể nhìn ra được gì, ông ấy đoán một lúc lâu mới mới nghĩ rằng có thể là Bạch Chỉ, không ngờ lại đoán nhầm.
“Bạch Truật! Quả nhiên là Bạch Truật! Như vậy là thông hết rồi!”
Đổi Bạch Chỉ thành Bạch Truật, dược lý cả phương thuốc đều thông suốt, không còn sơ sót nào.
Lưu Hồng ở bên cạnh lại thất vọng, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, rốt cuộc người trẻ tuổi này là ai mà lại có thể chỉ điểm Đông y cho ông chủ Tào, chuyện này trước đây chắc chắn là không có, xem ra sau này người này chắc chắn không thể đắc tội.
“Cậu trai trẻ, quả nhiên là cao nhân, lão già này thực sự khâm phục cậu”.
Tào Hưng Hoa vui mừng nói: “Cậu trai trẻ, vẫn chưa hỏi tên tuổi cậu, cậu học từ ai vậy?”
Lúc trước ông ấy thăm hỏi các danh gia Đông y, lại không một ai có thể bổ khuyết thành công phương thuốc vàng của Hoa Đà này.
Diệp Phi Nhiên trẻ như vậy đã có thể làm được, chắc thầy của cậu trai này cũng không phải là người thường, chuyện này khiến ông ấy có lòng muốn kết giao ngay.
“Tôi tên Diệp Phi Nhiên, sư phụ là cao nhân ẩn thế, đã về cõi tiên rồi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!