Chương 15: Nhận đệ tử thay sư phụ
Diệp Phi Nhiên không để ý những người khác mà chỉ tập trung chữa bệnh.
Tào Hưng Hoa chỉ nhìn ra Hồi Hồn Cửu Châm của anh, chứ không biết chân khí hỗn mang đang vận chuyển trong cơ thể mới là pháp bảo trị bệnh quan trọng nhất, khi kết hợp cùng Hồi Hồn Cửu Châm thì sẽ tạo ra hiệu quả bất ngờ.
Thời gian cứ thế trôi đi trong không gian tĩnh lặng.
Khoảng 20 phút sau, Diệp Phi Nhiên dần rút kim ra rồi thờ ơ nói: “Được rồi, bệnh của ông Hạ đã khỏi rồi”.
“Khỏi rồi? Sao có thể? Cậu coi bọn tôi là lũ ngốc à?”
Cao Hải Sinh tuy thấy tò mò với cách làm của Diệp Phi Nhiên, nhưng vẫn không tin chỉ châm vài cái kim lên người là có thể trị khỏi bệnh về phổi, nhất là khi bệnh đã nặng tới mức này rồi.
Hạ Song Song nói: “Đúng thế, ông tôi vẫn đang hôn mê mà?”
“Sắp tỉnh lại rồi”.
Diệp Phi Nhiên nói xong thì giơ tay vỗ vào đan điền của Hạ Trường Thanh, ông lão hộc ra một luồng khí, gương mặt tái mét lập tức hồng hào trở lại, ông lão mở mắt ra rồi ngồi bật dậy.
Cao Hải Sinh giật bắn mình rồi lùi lại, nếu không phải ban ngày thì ông ta sẽ tưởng là cương thi mất.
Ông ta hiểu rõ tình trạng của Hạ Trường Thanh hơn ai hết, tất cả các chỉ số của ông lão đều rất kém, có thể nói là cận kề cái chết rồi.
Một người như thế mà bỗng ngồi bật dậy, đúng là không thể tin nổi vào mắt mình.
Hạ Thiên Khải và Hạ Song Song thì có vẻ mừng rỡ.
“Bố, bố tỉnh rồi ạ?”
“Ông ơi, cuối cùng ông cũng tỉnh rồi, làm cháu sợ muốn chết”.
Hai người kéo lấy tay Hạ Trường Thanh rồi bật khóc vì mừng.
“Được rồi, hai đứa có thôi đi không, để ông xuống giường đi lại một chút. Nằm lâu quá, ê ẩm hết cả người”.
Hạ Trường Thanh nói xong thì đẩy hai người kia ra, còn mình thì bước xuống giường đi bộ chầm chậm.
Ban đầu, ông lão còn bước đi chậm. Nhưng đi được vài bước rồi thì tốc độ đã tăng nhanh hơn, sau đó hoàn toàn bình thường.
Mọi người ở quanh thấy thế thì vô cùng bất ngờ, họ còn định lo hậu sự rồi, nhưng giờ ông lão lại khoẻ mạnh như voi. Sự thay đổi lớn này khiến họ nhất thời khó chấp nhận nổi.
Cao Hải Sinh trố mắt ra nhìn, mãi sau cũng không ngậm miệng lại được, ông ta tiến lên nói: “Đây không phải sự thật, mà là hồi dương, để tôi kiểm tra lại cho ông”.
Hạ Trường Thanh nói: “Hồi dương cái con khỉ, anh ăn nói kiểu gì thế hả? Người tôi thế nào tôi biết, giờ tôi rất khoẻ, ít cũng phải sống được mười năm nữa”.
Cao Hải Sinh nói: “Ông ơi, ban nãy tôi lỡ lời, nhưng vẫn thấy cần phải kiểm tra tổng quát lại”.
Hạ Song Song nói: “Ông ơi, thôi ông cứ làm kiểm tra thêm lần nữa đi, như thế cả nhà mới yên tâm được”.
Hạ Trường Thanh: “Được rồi, kiểm tra thì kiểm tra”.
Sau đó, ông lão nằm lại lên giường, Cao Hải Sinh gọi các điều dưỡng vào bắt đầu cắm các máy móc lên kiểm tra.
Loáng cái, kết quả đã có, ông ta nhìn kết quả mà suýt rơi tròng mắt ra ngoài.
Nếu không phải đích thân mình kiểm tra thì ông ta thật sự sẽ nghĩ đây là kết quả của một người khác, kết quả mới này cho thấy Hạ Trường Thanh khoẻ mạnh bình thường.
Nhất là chứng năng phổi đã hoạt động như chưa từng bị thương tổn, dịch tràn màng phổi cũng đã biến mất, không còn dấu tích vân phổi bị làm sao nữa.
“Không thể nào, không thể nào!”
Cao Hải Sinh chết đứng nhìn các số liệu trong ta, chỉ còn biết nói “không thể nào”.
Hạ Trường Thanh lại ngồi dậy rồi nói với Tào Hưng Hoa: “Chú Tào, lần này cảm ơn chú, không cần hỏi cũng biết là chú đã cứu tôi từ cõi chết trở về”.
Tào Hưng Hoa tiến lên nói: “Anh Hạ, lần này anh đoán sai rồi, tôi muốn cứu anh lắm, nhưng tài năng có hạn.
Người cứu sống anh chính là cậu bạn này, là bác sĩ Diệp Phi Nhiên”.
Hạ Trường Thanh thoáng qua vẻ ngạc nhiê: “Cậu Diệp đây đúng là tuổi trẻ tài cao, không ngờ còn trẻ vậy mà y thuật đã cao siêu thế rồi, tôi cảm ơn cậu.
Mạng tôi do cậu cứu, sau này cậu chính là ân nhân của nhà họ Hạ, việc của cậu cũng là việc của chúng tôi”.
Diệp Phi Nhiên bình thản nói: “Ông Hạ khách sáo rồi, bệnh của ông với trung y cũng không phải là khó”.
Dứt lời, anh ngoái lại nói với Cao Hải Sinh: “Bác sĩ Cao, có phải nên thực hiện giao kèo rồi không?”
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều nhìn Cao Hải Sinh, sau đó nhớ lại vụ cá cược của hai người.
“Chuyện này…”
Cao Hải Sinh đen mặt, ông ta đã thật sự thán phục trước y thuật của Diệp Phi Nhiên, nhưng nếu phải trả một triệu thì xót ruột quá.
Hạ Thiên Khải sầm mặt nói: “Bác sĩ Cao, tôi là người làm chứng, đừng bảo ông định quỵt nợ nhé!”
Giờ, Hạ Thiên Khải rất không hài lòng với Cao Hải Sinh, tay bác sĩ này liên tục bảo chuẩn bị lo hậu sự cho ông Hạ, sau còn bảo ông Hạ là hồi dương, giờ cá cược thua thì định quỵt, ông ta coi nhà họ Hạ là gì chứ?
Cao Hải Sinh suy tính trong đầu, ông ta biết rõ thế lực của nhà họ Hạ, họ có địa vị rất cao ở Giang Nam hay thậm chí ở Hoa Hạ.
Nếu làm mất lòng nhà họ Hạ thì ông ta không sống nổi ở Giang Nam được nữa, khéo sự nghiệp sau này cũng bị mất luôn.
Hết cách, ông ta đành lấy chi phiếu ra rồi viết con số một triệu lên rồi đưa cho Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên nhận lấy chi phiếu rồi nói: “Tôi nhận tiền rồi, nhưng ông đừng quên lời hứa đấy”.
“Yên tâm, mai tôi sẽ công khai xin lỗi trung y trên các mặt báo”.
Cao Hải Sinh nói xong thì dẫn người của mình lủi luôn.
Ông ta đi rồi, Tào Hưng Hoa đi tới cạnh Diệp Phi Nhiên rồi nói: “Tôi muốn bái cậu làm sư phụ, cậu thấy sao?”
Ông ấy không hề nói đùa, từ khi thấy Hồi Hồn Cửu Châm, ông ấy đã phục cậu thanh niên này sát đất. Nói rồi, ông ấy đã quỳ xuống luôn.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!