Chương 16: Chú
Tào Hưng Hoa một lòng theo đuổi trung y, ông ấy không quan tới gì khác nữa mà gật đầu nói: “Thế cũng được, sau này cậu chính là sư huynh của tôi.
Xin sư huynh nhận của em một lạy”.
Là một bác sĩ trung y, Tào Hưng Hoa rất coi trọng quy tắc mà tổ tiên Hoa Hạ truyền lại, ông ấy thật lòng muốn bái lạy Diệp Phi Nhiên.
“Ách…”
Thấy một người lớn tuổi như vậy cúi gập người với mình, lại luôn miệng gọi mình là sư huynh, Diệp Phi Nhiên thấy rất kỳ, nhưng đây là kết quả tốt nhất rồi.
Xong xuôi, Hạ Thiên Khải đã dặn người chuẩn bị ban thờ, sau đó để bài vị của Diệp Tiêu Dao lên cho Tào Hưng Hoa dập đầu nhận sư phụ. Diệp Phi Nhiên thay mặt Diệp Tiêu Dao nhận Tào Hưng Hoa vào Cổ Y Môn và trở thành một đệ tử ngoại môn.
Sau khi tất cả lễ nghi hoàn tất, Hạ Trường Thanh mới nói: “Chú Tào, bây giờ cậu Diệp là sư huynh của chú rồi, sau này ba chúng ta ngang hàng phải vế luôn nhé”.
Nghe thấy thế, Hạ Thiên Khải và Hạ Song Song đều ngẩn ra, vậy họ còn kém vai Diệp Phi Nhiên à?
Nhất là Hạ Song Song, vừa nãy cô ấy còn hung dữ với Diệp Phi Nhiên, nhưng giờ lại thành người có vai vế thấp hơn anh rồi.
Hạ Trường Thanh thì không quan tâm mấy chuyện đó, ông lão giơ tay lên gọi Hạ Thiên Khải tới gần rồi nói: “Thằng ba, mau chào chú Diệp của con đi”.
“Dạ…”
Hạ Thiên Khải tỏ vẻ lúng túng, dù thế nào ông ấy cũng là nhân vật lớn của Giang Nam, ăn chia ở cả hai giới hắc bạch, giờ phảigọi một thằng oát con là chú thì hơi quá thì phải.
Diệp Phi Nhiên: “Thôi, chúng ta cứ gọi đúng theo vai vế thật sự đi ạ”.
Hạ Thiên Khải nghe xong thì thở phào một hơi, sau đó vuốt ngực nói: “Cậu Diệp, sau này cậu gặp chuyện gì ở Giang Nam thì nói với tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp hết sức”.
Hạ Thiên Khải thì thoát rồi, nhưng Hạ Trường Thanh tiếp tục tấn công Hạ Song Song, ông lão vẫn tay rồi nói: “Song Song, mau đến chào chú Diệp đi”.
Hạ Song Song tức đến giậm chân nói: “Ông ơi, cháu không gọi đâu, anh ta khéo còn kém tuổi cháu”.
Hạ Trường Thành sầm mặt nói: “Song Song, không được vô phép vô tắc như thế!”
Với một gia tộc lớn như nhà họ mà nói thì phép tắc là thứ rất cần được coi trọng.
Lần này, Diệp Phi Nhiên không nói gì, chỉ cười nhìn Hạ Song Song. Ban nãy, cô nàng này đã gây không ít phiền toái cho anh, giờ có cơ hội xem cô ấy bị hành thì sao anh bỏ qua được.
“Cháu…”
Hạ Song Song nhìn Hạ Trường Thanh, biết chạy trời không khỏi nắng nên cuối cùng đành nói: “Chào chú ạ”.
Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, gần như là không nghe thấy, Diệp Phi Nhiên ngoáy lỗ tai rồi nói: “Có tuổi rồi nên tai nghễnh ngãng quá, cô nói gì tôi nghe không rõ”.
Thấy anh ta cố tình giả bộ trước mặt mình, Hạ Song Song cắn chặt răng, nhưng ngại ông mình đang ở đây nên đành to tiếng gọi: “Chào chú, giờ nghe thấy chưa?”
“Nghe rồi, nghe rồi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Nếu cháu đã gọi chú là chú thì chú cũng cần bày tỏ tấm lòng chứ nhỉ, cầm cái này đi, uống theo đơn này một thời gian thì sức khoẻ của cô sẽ ổn đấy”.
Sau đó, anh lấy giấy bút ra viế một đơn thuốc rồi đưa cho Hạ Song Song.
Sau khi được thấy tài y thuật của Diệp Phi Nhiên, Hạ Trường Thanh biết mỗi đơn thuốc anh kê đều có giá trị rất cao nên vội nói: “Nha đầu, mau cảm ơn chú đi”.
“Cảm ơn… chú!”
Tuy Hạ Song Song nói vậy, nhưng trong lòng hận Diệp Phi Nhiên muốn chết, cô ấy thầm thề là nếu có cơ hội, nhất định sẽ phải dạy cho anh một bài học.
Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phi Nhiên đổ chuông, là Tần Giai Kỳ gọi tới.
“Tiểu Nhiên, anh đang ở đâu đấy?”
Sau hai chuyện vừa rồi, quan hệ giữa họ đã thân thiết hơn một chút nên cách xưng hô cũng thân thiện hơn.
“Tôi đang ở ngoài, có chuyện gì à?”
“Đã hẹn đi ăn rồi còn gì, mới có một khách sạn lớn khai trương, đồ ăn ở đó ngon lắm, tôi đã đặt một phòng rồi, tối nay sáu giờ không gặp không về!”
Tần Giai Kỳ nói xong thì cúp máy luôn.
Diệp Phi Nhiên cũng đã xử lý xong việc ở đây nên cũng không muốn nán lại nữa, anh nói với Hạ Trường Thanh và Tào Hưng Hoa: “Tôi còn có việc nên xin phép về trước!”
“Được, hôm khác ba anh em mình phải ngồi uống một trận nhé!”, Hạ Trường Thanh nói với Hạ Song Song: “Nha đầu, lái xe đưa chú con về đi”.
Hạ Song Song tức điên người, nhưng không dám cãi lời ông nên đành bĩu môi đưa Diệp Phi Nhiên ra ngoài.
Vừa ra ngoài là cô ấy lập tức lôi đơn thuốc ra xé nhỏ rồi ném luôn vào trong thùng rác, như thể chỉ có làm vậy mới có thể phát tiết giận dữ.
Diệp Phi Nhiên chỉ mỉm cười, ngực của cô nàng này đang sưng, giờ cô ấy ném đơn thuốc của anh đi, sau này có làm sao thì tự chịu.
Ra đến sân, Hạ Song Song vừa đi tới chỗ chiếc xe Lamborghini của mình thì nhìn thấy có một chiếc Jetta đỗ bên cạnh.
Đây là xe mà nhà họ Hạ cấp cho giúp việc mua thức ăn, bình thường toàn bỏ một chỗ không khoá, vì chìa khoá ở luôn trong xe.
“Hừ, dám lên mặt với chị đây à, còn lâu tôi mới cho anh đi xe sang, cho anh ngồi con Jetta này là tốt lắm rồi”.
Nghĩ vậy, cô ấy đi thẳng tới chỗ chiếc Jetta rồi tức giận hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Đại học y khoa Giang Nam, trên đường có một cửa hàng dụng cụ bếp thì dừng lại giúp tôi, tôi muốn mua ít đồ”.
Dường như Hạ Song Song không muốn nói thêm một lời nào nên lái xe luôn, khoảng nửa tiếng sau thì chiếc xe đỗ trước một cửa hàng bán dụng cụ bếp.
Diệp Phi Nhiên nói: “Có muốn vào trong xem với tôi không?”
“Khỏi, nhanh cái chân lên, lâu quá là tôi không chờ đâu”.
Hạ Song Song bực tức nói.
Cứ nghĩ tới chuyện phải gọi một tên trạc tuổi mình là chú, cô ấy lại tức điên lên.
Diệp Phi Nhiên mỉm cười rồi xuống xe, đi vào cửa hàng đó.
Anh vừa vào thì có một tên côn đồ tóc vàng móc điện thoại ra ấn vào một dãy số.
“Đại ca, em nhìn thấy thằng mà anh Hạng muốn tìm rồi, nó đi cùng với một cô gái”.
Người ở đầu bên kia: “Cô gái đó là ai? Có phải cô chủ nhà họ Tần không?”
Tên tóc vàng nói: “Không ạ, cô này lái một chiếc Jetta, chắc không phải người có tiền đâu”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!