Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Y Tiên - Diệp Bất Phàm

Chương 25: Nhịn lâu rồi đấy

Trên đường đi xuống, Diệp Phi Nhiên nói với Châu Vĩnh Lương: “Cục trưởng Châu khoan sốt ruột, nếu người ta chỉ đến kiểm tra bình thường thì chúng tôi nên phối hợp mà”. 

Châu Vĩnh Lương khẽ gật đầu, sau khi xuống lầu cũng không vội đi lên trước, mà lặng lẽ theo sau hai người họ. 

“Đi đi, đi đi, đừng ăn ở đây nữa, vệ sinh của nhà hàng này không đạt tiêu chuẩn đâu”. 

“Đi nhanh lên đi, ở đây ngừng kinh doanh rồi…” 

Khi đến đại sảnh, họ nhìn thấy bốn, năm người mặc đồng phục kiểm tra vệ sinh đang đuổi thực khách dùng cơm ở sảnh. Một người trung niên dẫn đầu đang đứng hút thuốc bên cạnh Mã Văn Bác. 

Người quản lý của đại sảnh nói với người trung niên kia: “Ông có thể tắt thuốc lá không ạ? Ở chỗ chúng tôi cấm hút thuốc”. 

Người đàn ông trung niên khinh khỉnh nhìn đối phương: “Nhà hàng này sắp đóng cửa rồi, ông đây hút điếu thuốc thì đã làm sao?” 

“Mà lắm chuyện như thế làm gì? Anh cũng chẳng phải ông chủ. Mau gọi chủ của các người ra đây”. 

Mấy người họ nhìn thấy cảnh tượng này vừa lúc đang đi xuống cầu thang. Lưu Khải tiến lại, giận dữ quát: “Các vị dựa vào cái gì mà bắt nhà hàng chúng tôi ngừng kinh doanh?” 

Người trung niên cười khẩy: “Vệ sinh ở đây không đạt chuẩn, nhỡ gây chết người cho thực khách thì sao? Nên đóng cửa để chấn chỉnh lại”. 

Lưu Khải nói: “Mọi thứ ở đây đều là kinh doanh hợp pháp và đúng quy định. Vệ sinh không có vấn đề gì. Các vị còn chưa đi vào bếp của chúng tôi, dựa vào cái gì để nói chúng tôi không đạt chuẩn?” 

“Dựa vào cái gì à? Dựa vào việc ông đây là trưởng phòng thanh tra, tôi nói ai đạt chuẩn thì người đó đạt chuẩn, nói ai không đạt chuẩn thì kẻ đó không đạt chuẩn”. 

Châu Vĩnh Lương đang đứng ở phía sau, nếu những người này chỉ tiến hành kiểm tra như bình thường, ông ta sẽ không nhúng tay vào. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông ta lập tức tiến lên, phẫn nộ hỏi: “Nhảm nhí. Ai cho các người cái quyền đấy?” 

Người trung niên khinh bỉ nhìn ông ta: “Ông già, nhàn rỗi quá đâm ra thích lo chuyện bao đồng à? Cút đi, ông không phải chủ ở đây, chuyện này chẳng liên quan gì đến ông cả”. 

“Này…” 

“Đừng tức giận, chuyện này cứ để tôi xử lý”. 

Châu Vĩnh Lương giận run người, vừa định nổi cáu thì bị Diệp Phi Nhiên kéo ra sau. 

Anh nhìn người trung niên trước mặt, hỏi với vẻ giễu cợt: “Ông không quen người này à?” 

Người trung niên vừa hút thuốc vừa nói: “Sao tôi phải quen chứ? Ông ta tài giỏi lắm hả?” 

Lúc này Mã Văn Bác mới đắc ý lên tiếng: “Tên họ Diệp kia, cuối cùng cũng xuống rồi à, giờ đã biết ông đây lợi hại đến mức nào rồi chứ”. 

“Tưởng mình có nhà hàng thì giỏi lắm. Dám chọc giận tôi à, tôi cho anh đóng cửa ngay”. 

Tần Giai Kỳ hỏi: “Nhà hàng lớn như vậy, muốn bắt người ta đóng cửa cũng phải có lý do chứ?” 

Mã Văn Bác liếc nhìn cô với ánh mắt tham lam, đoạn vênh váo nói: “Đây là trưởng phòng Lưu của phòng thanh tra vệ sinh. Vừa nãy đã nói rồi đấy, lời của ông ấy chính là lý do, ông ấy bảo đóng cửa thì phải đóng cửa”. 

“Nói thật nhé, nếu hôm nay không làm tôi hài lòng, sau này nhà hàng của các người đừng hòng mở cửa nữa”. 

Diệp Phi Nhiên ngăn Tần Giai Kỳ lại, đoạn hỏi: “Thế anh nói xem, tôi phải làm sao mới có thể làm các anh hài lòng?” 

“Nhóc con, bây giờ đã biết kết cục của việc đắc tội tôi rồi chứ? Vừa rồi chẳng phải còn tỏ vẻ giàu có đấy à? Bây giờ biết sợ rồi sao?” 

“Tôi nói cho anh biết, dù anh có tiền cũng chỉ là tên nhà giàu mới nổi, hoàn toàn không so bì được với mạng lưới quan hệ của tôi. Muốn chơi cho anh chết thì là chuyện nhỏ”. 

Mã Văn Bác đắc ý nói: “Nể tình anh thức thời, tôi cũng không muốn làm khó anh quá. Một triệu, chỉ cần hôm nay anh bỏ ra một triệu, chuyện này sẽ được bỏ qua”. 

Tần Giai Kỳ tức tối nói: “Việc gì phải đưa tiền cho anh? Sao anh không đi ăn cướp luôn đi?” 

Người đàn ông trung niên cất lời: “Cô nhóc, sao lại nói nhảm nhiều quá vậy? Có tin tôi không lấy tiền mà sẽ đóng luôn nhà hàng của cô và khiến cô không bao giờ mở cửa được nữa hay không?” 

Diệp Phi Nhiên hỏi: “Một triệu không phải là con số quá lớn, nhưng cũng phải cho tôi một lý do chứ?” 

Người đàn ông trung niên vênh váo đáp: “Cần lý do à? Vệ sinh ở đây không đạt tiêu chuẩn, một triệu chính là tiền phạt”. 

Châu Vĩnh Lương giận tái mặt, không nhịn được lại phải lên tiếng: “Mở miệng là đòi một triệu, đúng là oai phong thật đấy”. 

“Rốt cuộc anh là ai? Đưa giấy tờ cho tôi xem!” 

Người đàn ông trung niên bất mãn nói: “Ông già kia, con gái người ta xinh đẹp nói một hai, câu thì tôi còn nhịn được. Lão già xấu xí như ông sao lại thích nhúng tay vào thế nhỉ?” 

“Giấy tờ của tôi mà để ông xem à, cút sang chỗ khác đi”. 

Diệp Phi Nhiên lại phải ngăn cản Châu Vĩnh Lương, đoạn cất tiếng hỏi: “Ông thuộc bộ phận nào vậy?” 

Mã Văn Bác nói: “Vị này là trưởng phòng Lưu của phòng thanh tra đấy. Dám đắc tội ông ấy thì nhà hàng này sẽ bị đóng cửa ngay”. 

“Trưởng phòng Lưu à? Oai phong quá nhỉ”, Diệp Phi Nhiên nói với vẻ trêu cợt: “Ngay cả cục trưởng còn không quen biết mà còn dám nói bản thân là trưởng phòng thanh tra”. 

Người đàn ông trung niên khinh khỉnh đáp: “Lấy cục trưởng ra doạ tôi à? Nói cho mà biết, nếu cục trưởng của chúng tôi đến đây thì hậu quả của nhà hàng này còn nghiêm trọng hơn. Đến lúc ấy, bỏ ra một triệu cũng không giải quyết được đâu”. 

“Nhưng cục trưởng của ông đã đến đây rồi”, Diệp Phi Nhiên nói: “Xin giới thiệu, vị này là cục trưởng Châu của Cục Vệ sinh”. 

“Ngay cả cục trưởng là ai cũng không biết mà còn dám chạy đến đây đóng giả trưởng phòng thanh tra, xem ra vở kịch này không đạt chuẩn rồi”. 

Người đàn ông trung niên thoáng biến sắc, đoạn đáp trả: “Ranh con, lấy cục trưởng ra hù doạ tôi à? Tưởng tìm bừa một ông già là có thể làm cục trưởng của tôi chắc?” 

Châu Vĩnh Lương giận dữ nói: “Tôi chính là cục trưởng của Cục Vệ sinh. Anh ở phòng ban nào, mau nói rõ ra”. 

Lần này, người đàn ông trung niên đã lộ vẻ hoảng loạn, bèn ngoái đầu nhìn Mã Văn Bác. 

Mã Văn Bác chẳng hề lo lắng, ném tàn thuốc trên tay xuống đất, vừa mỉa mai nhìn Châu Vĩnh Lương vừa bảo: “Ông già đần độn này mà cũng muốn giả làm cục trưởng à? Quần áo trên người chắc chẳng đáng năm trăm tệ đâu nhỉ?” 

Anh ta đã tìm hiểu ngọn ngành về Diệp Phi Nhiên rồi, một kẻ nghèo hèn như anh, chẳng biết may mắn thế quái nào mà lại cứu được con trai của Đổng Thiên Đạt. 

Nhưng nói thế nào đi nữa thì nghèo vẫn là nghèo, không có bất kỳ quan hệ gì cả, lại càng không thể quen biết cục trưởng Cục Vệ sinh. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận