Chương 28: Ăn bánh bao
“A…”
Tên tóc vàng la hét thất thanh, sức của cái chân kia quá mạnh, hắn thấy bàn tay của mình sắp nát ra rồi.
Người đến chính là Diệp Phi Nhiên, lúc anh tới nơi thì vừa hay thấy nhóm côn đồ này đang bắt nạt mẹ mình nên lập tức nổi giận và ra tay hết sức.
Tên đầu undercut giật bắn mình, họ là đàn em của Ma Cửu gia, bình thường đều rất hống hách nhưng không một ai dám ho he gì.
Vậy mà cậu thanh niên này dám ra tay với họ, lẽ nào chán sống rồi?
Gã vẫy tay với hai tên đàn em khác: “Mẹ kiếp, đập nó đi!”
Hai tên kia lập tức nổi sát ý rồi rút dao ra tấn công Diệp Phi Nhiên.
Mọi người xung quanh đều toát mồ hôi thay Diệp Phi Nhiên, lũ côn đồ này rất độc ác chứ không phải trò đùa.
Hai tên kia đi tới gần Diệp Phi Nhiên thì không chút do dự đâm dao qua.
Nhưng tay họ chợt đau dữ dội, không biết tại sao mà con dao lại cắm ngược vào tay họ.
“A…”
Hai tên đó sờ cánh tay bị thương của mình rồi kêu như lợn bị chọc tiết.
Diệp Phi Nhiên đá bay tên tóc vàng, rồi đi về phía tên đầu undercut.
Thấy anh nhẹ nhàng giải quyết ba tên đàn em của mình, tên đầu undercut phát hoảng, sau đó lùi lại rồi lo sợ nói: “Cậu… cậu muốn gì? Tôi nói cho cậu biết, Ma Cửu gia là…”
Không chờ gã nói hết câu, Diệp Phi Nhiên đã giơ tay lên rồi tát cho gã một phát.
Tên đầu undercut lăn vài vòng dưới đất, sau đó hộc ra một ngụm máu có lẫn cả răng.
“Thằng chó, mày dám đánh tao à? Ông mày là đàn em của Ma Cửu gia đấy…”
Chát… chát…
Diệp Phi Nhiên tát thêm cho gã mấy phát nữa, tên đầu undercut đã bị đánh sưng mặt, sau đó thức thời mà ngậm miệng, vì biết hôm nay gặp trúng đối thủ rồi.
Lúc này, Âu Dương Lam mới hoàn hồn lại, sau đó vội vã cản Diệp Phi Nhiên: “Con trai đừng đánh nữa, không dây vào bọn nó được đâu”.
Thấy bà ấy sợ mình, tên đầu undercut bắt đầu vênh váo trở lại rồi lơ lớ nói: “Tao nói cho mẹ con mày biết, đắc tội với Ma Cửu gia rồi thì sau đừng hòng sống ở đây nữa…”
“Im miệng ngay…”
Diệp Phi Nhiên đá cho gã lăn dưới đất rồi ngoảnh lại nói với mẹ mình: “Mẹ cứ kệ đó, chuyện hôm nay cứ để con xử lý”.
Âu Dương Lam thoáng do dự rồi nói: “Cũng được, nhưng con phải cẩn thận đấy, đừng làm to chuyện”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu rồi chỉ vào bánh bao rơi dưới đất, sau đó nói với bốn tên côn đồ: “Các người làm đó hả?”
Cảm nhận được sát khí trên người anh, nhóm kia sợ mất mật, bao oai phong trước đó đều bay sạch, không một ai dám lên tiếng.
“Không nói hả, không nói thì tao sẽ đánh gãy chân chúng mày”.
Diệp Phi Nhiên nói xong thì đi về phía chúng.
“Anh ơi, đừng mà, tôi nói…”, nhóm kia đã bị doạ sợ, biết không Diệp Phi Nhiên không dễ dây vào nên cả ba chỉ vào tên tóc vàng rồi nói: “Là nó đá đấy anh”.
“Tôi… tôi…”
Tên tóc vàng tái mặt, nếu biết con Âu Dương Lam siêu thế này thì còn lâu hắn mới ra mặt, đúng là xui xẻo mà.
Diệp Phi Nhiên đi về phía hắn rồi lạnh lùng nói: “Đá bằng chân nào?”
Cảm nhận được sát khí trên người anh, tên tóc vàng nghệt mặt ra, vô thức chỉ vào chân phải rồi nói: “Bên này…”
Hắn chưa nói hết câu thì đã nghe thấy một tiếng rắc, chân phải của hắn đã bị Diệp Phi Nhiên đạp gãy.
Tên tóc vàng ôm chân rồi kêu oai oái.
Mọi người xung quanh đều bết ngờ, có người biết Diệp Phi Nhiên, người thì không, nhưng hấu hết đều không ngờ anh lại ra tay mạnh thế.
Xưa nay, anh luôn có tính cách hiền hoà, không mấy khi nóng giận. Nhưng người mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn chính là giới hạn của anh, không ai được phép bắt nạt bà.
Huống hồ, đám này còn xưng bá ở đây, bắt nạt dân lành, đòi tiền bảo kê nên chúng đáng bị như vậy.
Tên đầu undercut đã thấy được sự hung hãn của Diệp Phi Nhiên nên vội nói: “Anh ơi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi mắt mù nên xin anh tha cho lần này”.
“Tha cũng được thôi”, Diệp Phi Nhiên giơ tay nhặt bánh bao lên rồi nói: “Ăn hết chỗ bánh bao này đi”.
“Hả…”
Tên đầu undercut có vẻ do dự, bánh bao rơi xuống đất đã lâu nên dính đầy bụi bẩn, có vài cái còn rơi vào nước bẩn, giờ sao ăn được chứ?
“Không ăn hả? Thế lúc đạp đổ đồ ăn, các người nghĩ gì hả?”
Diệp Phi Nhiên lạnh lùng nhìn bốn người kia rồi nói: “Một là ăn hết chỗ bánh bao này, hai là tôi phế cả lũ luôn, chọn đi”.
“Tôi ăn, anh đừng làm gì nữa, tôi ăn…”
Tên đầu undercut biết Diệp Phi Nhiên không nói đùa nên cầm một cái bánh lên ăn luôn.
Mấy tên khác cũng không dám do dự mà cầm bánh dưới đất lên cho vào miệng nhai.
“Đáng đời lũ khốn…”
“Ngày thường mình bị chúng hành đến khổ, nay có cậu kia trút giận hộ rồi…”
“Chúng nó hở ra là phá hàng phá quán, nay gặp quả báo rồi…”
Thấy bốn tên lưu manh bị như vậy, mọi người ở xung quanh đều rất hả hê.
Bánh bao do Âu Dương Lam đều to và nhiều nhân, đám kia mỗi người ăn bốn, năm cái xong là không thể ăn thêm được nữa.
Thấy vẫn còn hơn hai mươi cái bánh, tên đầu undercut đau khổ nói: “Anh ơi, chúng tôi không ăn được nữa rồi, có thể mang về ăn dần được không?”
Diệp Phi Nhiên: “Phải ăn bằng hết, thừa cái nào tôi chặt chân cái đấy”.
“Ách…”
Bốn tên kia đần mặt ra rồi vội vàng ăn tiếp luôn.
Hơn chục phút sau, bụng tên nào cũng căng như trống, bánh bao dưới đất đã được ăn hết.
Chắc từ giờ trở đi, chúng nhìn thấy bánh bao sẽ bị ám ảnh và không dám ăn lại lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!