Chương 34: Trưởng ban giám khảo
“Thế thì tốt quá rồi, tôi tin nhất định bác sĩ Diệp sẽ giúp chúng tôi chọn ra những ứng viên xuất sắc nhất”.
Tạ Đông Lâm hào hứng nói với Trương Bách: “Bác sĩ Trương, anh với ông Tào và bác sĩ Diệp chọn thêm hai chuyên gia nữa làm tốt công việc khảo sát thực tập sinh nhé!”
“À… vâng”.
Trương Bách tuy nói vậy nhưng trong bụng thì không vui chút nào, vốn lần khảo sát này sẽ do ông ta phụ trách, giờ lại thành phối hợp với người khác rồi.
Điều quan trọng nhất là trước đó ông ta đã chọn vài thực tập sinh trước vì có quan hệ, giờ cuộc khảo sát lại do Diệp Phi Nhiên phụ trách thì sao ông ta vui cho nổi.
Tạ Đông Lâm không để tới phản ứng của Trương Bách, sau đó nói với nhóm Diệp Phi Nhiên: “Ông Tào, bác sĩ Diệp, hai người xem ai chịu khó một chút làm tổ trưởng tổ khảo sát nhé”.
Nếu luận về lai lịch thì Tào Hưng Hoa là sự lựa chọn số một, nhưng ông ấy lại rất kinh trọng Diệp Phi Nhiên nên viện trưởng mới phải hỏi vậy.
Quả nhiên, Tào Hưng Hoa nói ngay: “So với sư huynh thì tôi chỉ là một học trò thôi, đương nhiên sư huynh sẽ làm tổ trưởng”.
Tạ Đông Lâm nói: “Vậy phiền bác sĩ Diệp!”
Diệp Phi Nhiên không từ chối mà gật đầu đồng ý luôn.
Anh là người truyền thừa của Cổ Y Môn nên rất tư tin về mảng y thuật, đừng nói là tổ trưởng một nhóm khảo sát của viện, đến chức hội trưởng hội trung y thế giới anh cũng đảm nhiệm được hết.
“Phiền hai vị rồi, vào phòng họp với tôi một chút”.
Nói xong, Tạ Đông Lâm đi trước dẫn đường cho Tào Hưng Hoa và Diệp Phi Nhiên đến phòng họp, Trương Bách cũng đi theo.
Theo sắp xếp trước đó thì lẽ ra buổi khảo sát phải bắt đầu rồi, nhưng đột nhiên có mấy cảnh sát được chuyển đến nên mới hoãn lại đến giờ.
Bốn người cùng xuống lầu rồi đi đến phòng họp ở tầng năm.
Vừa vào trong, đã có mọt người thanh niên khoảng 20 tuổi đi từ nhà vệ sinh ra, khi nhìn thấy Diệp Phi Nhiên, người đó nói: “Chú ba đấy à?”
Diệp Phi Nhiên ngoái lại nhìn thì thấy đó là anh hai Hàn Soái chung phòng với mình.
“Viện trưởng Tạ, ba người đi trước đi, tôi gặp người quen một chút”.
Tạ Đông Lâm nói: “Được, chúng tôi chờ cậu ở phòng họp nhé”.
Ba người kia đi trước, còn Diệp Phi Nhiên quay lại đi về phía Hàn Soái, sau đó đấm cho anh ấy một cú vào ngực: “Anh hai, sao anh lại ở đây”.
Trong phòng họ thì Hàn Soái là người có điều kiện nhất, bố anh ấy chuyên bán vật liệu xây dựng nên nhà cũng khá.
Ngày thường, bọn họ chung sống rất hoà thuận. Hàn Soái biết Diệp Phi Nhiên nghèo nên thường quan tâm đến anh, gần như phụ trách khoản ăn uống cho Diệp Phi Nhiên ở trường luôn.
Hàn Soái còn lén cho Diệp Phi Nhiên tiền mấy lần, nhưng đều bị anh từ chối.
Riêng điểm này thì Diệp Phi Nhiên có nguyên tắc của riêng mình, tuy họ là anh em tốt nhưng không thể từ bỏ tôn nghiêm của đàn ông được.
Hàn Soái ôm ngực rồi kêu đau nói: “Ặc, sao chú mày khoẻ thế? Suýt đấm chết anh rồi đấy”.
“Em xin lỗi, tại gặp anh em vui quá”.
Diệp Phi Nhiên mới đến cảnh giới Trúc Cơ không lâu nên chưa khống chế tốt sức mạnh, ban nãy anh ra tay hơi mạnh.
“Anh hai, hay để em xoa cho anh nhé!”
“Thôi, cái thằng này, chỗ này để chú mày sờ chắc?”
Hàn Soái kéo Ngô Bình ngồi xuống một chiếc ghế dài rồi nói: “Kỳ nghỉ mà không thấy mặt chú mày đâu, bận gì thế? Hay lại đi làm thuê à?”
Anh đã bảo rồi, anh sẽ nuôi mày mấy năm ăn học, nhưng mày nhất quyết không chịu”.
Diệp Phi Nhiên cười nói: “Đâu, tại anh cho em ít tiền quá thì có”.
Tuy chỉ là nói đùa, nhưng anh rất cảm động trước sự quan tâm của Hàn Soái.
“Thôi, biết mày sĩ diện rồi, không nói chuyện đó nữa”, Hàn Soái hỏi: “Mày đến đây làm gì? Cũng tham gia khảo sát thực tập sinh à?”
Diệp Phi Nhiên: “Anh đoán sai rồi, em đến chấm thi”.
“Mẹ, giờ chém gió thành thần rồi đấy!”, Hàn Soái nói tiếp: “Đây là một trong các viện trung y trọng điểm của Giang Nam mình, không có quan hệ đố vào được, mà mày đòi làm giám khảo à? Có nằm mơ không đấy?”
Diệp Phi Nhiên không giải thích nhiều mà nói: “Thế anh đến đây làm gì? Cũng tham gia khảo sát à?”
“Không thì làm gì? Bố anh bắt đến đấy, anh thì thích kinh doanh mà ông già cứ ép làm bác sĩ, đúng là làm khó con mình!”
Ước mơ ngày xưa của bố Hàn Soái là làm bác sĩ, nhưng tiếc là không thực hiện được nên giờ muốn con trai mình hoàn thành thay. Nhưng Hàn Soái không thích ngành y một chút nào.
Diệp Phi Nhiên: “Thế anh có muốn qua vòng này không? Lát em chấm sẽ chiếu cố cho anh một chút”.
“Mẹ thằng này chém kinh nhỉ!”, Hàn Soái nói: “Anh có muốn làm bác sĩ gì đâu, chờ tốt nghiệp xong anh sẽ kinh doanh với ông già, ai mà cho anh qua là anh sống mái với nó”.
Biết tính của ông anh này rồi nên Diệp Phi Nhiên không nói nhiều nữa.
Hàn Soái nói: “À, anh vừa gặp Chu Lâm Lâm ở dưới đấy, thấy đi cùng một thằng khác, có chuyện gì thế?”
Ba bọn họ vốn học cùng một lớp nên Hàn Soái biết chuyện yêu đương của Diệp Phi Nhiên và Chu Lâm Lâm.
“Bọn em chia tay rồi”.
Diệp Phi Nhiên bình thản nói.
Hàn Soái hậm hực: “Có phải nó làm chuyện có lỗi với mày không? Nói đi, anh sẽ trả thù cho”.
Diệp Phi Nhiên kéo Hàn Soái lại: “Thôi, chuyện qua rồi, em không muốn dây dưa gì với cô ấy nữa”.
Hàn Soái: “Cũng đúng, anh đã bảo là chúng mày không hợp rồi mà, mày không chịu nghe cơ, sau anh sẽ tìm cho mày mối khác ngon hơn”.
Lúc này, có một điều dưỡng mở cửa phòng họp rồi nói với ra ngoài: “Chuẩn bị phỏng vấn rồi, các thực tập sinh báo danh đi”.
Hàn Soái nói: “Đi thôi, chúng ta cùng vào. Vẫn phải thi cho có hình thức, không anh về sẽ bị ông già đánh gãy chân mất”.
Hai người cùng vào phòng họp, Hàn Soái kéo Diệp Phi Nhiên chỉ vào hai chỗ ở hàng cuối cùng rồi nói: “Ngồi đó đi”.
Diệp Phi Nhiên: “Anh cứ ngồi trước đi, em lên trước”.
Hàn Soái: “Hâm à, giám khảo mới ngồi ở hàng trước, mày cứ vớ vẩn là ảnh hưởng đến thành tích đấy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!