Chương 36: Thế Ngoại Đào Nguyên
Thấy có người dám nghi ngờ chất vấn thân phận của Diệp Phi Nhiên, sắc mặt của Tạ Đông Y tối sầm lại nói: “Thần y Diệp là truyền nhân của Hồi Hồn Cửu Châm, viện trưởng danh dự của Bệnh viện Đông y Giang Nam của chúng ta, sư huynh của ông Tào ở Bách Thảo Đường, cậu nói xem cậu ấy có tư cách ngồi ở đây không?”
“Tôi…”
Mã Văn Bác là một tay công tử ăn chơi không có công việc đàng hoàng, anh ta chưa từng nghe nói đến Hồi Hồn Cửu Châm nhưng viện trưởng danh dự của bệnh viện Đông y, sư huynh của Tào Hưng Hoa, cả hai điều này đều khiến anh ta ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.
Một sinh viên còn chưa tốt nghiệp sao lại trở thành viện trưởng danh dự của bệnh viện Đông y? Rồi sao lại trở thành sư huynh của ông lão đó?
Không để anh ta hoàn hồn, Diệp Phi Nhiên nói với Tạ Đông Y: “Viện trưởng Tạ, chẳng phải hôm nay đến đây dự thi đều là học viên sao? Lẽ nào những người khác đều có thể tùy ý tham gia sao?”
Tạ Đông Y lập tức lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai? Sao lại vào đây?”
“Tôi…”
Mã Văn Bác lại cứng họng, anh ta đến đây thông qua mối quan hệ của cậu mình, nhưng anh ta không thể nói ra chuyện này trước mặt viện trưởng được, bằng không e là ngay cả người cậu của mình cũng bị liên lụy.
Tạ Đông Y vẫy tay với hai bảo vệ bên cạnh: “Ném cậu ta ra ngoài cho tôi”.
Hai bảo vệ vạm vỡ đi đến túm lấy cổ áo Mã Văn Bác, sau đó lôi anh ta ra khỏi phòng họp nhỏ.
Chu Lâm Lâm biết nếu còn ở lại đây nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, sau đó cùng ra ngoài với Mã Văn Bác.
Hai người vốn dĩ ngạo mạn đến đây cười nhạo Diệp Phi Nhiên không có tư cách, nhưng kết quả là họ tay trắng ra về, người ta lại trở thành viện trưởng danh dự ở đây, chênh lệch giữa người với người thực sự quá lớn.
Cuộc khảo sát tiếp theo trở nên gây cấn, sau khi Diệp Phi Nhiên sàng lọc kỹ lưỡng những học viên này, anh giữ lại ba người, dĩ nhiên Hàn Soái không biết gì thì không được chọn.
Khảo sát kết thúc, Tạ Đông Y nói: “Thần y Diệp, ông Tào, hai vị vất vả rồi, bây giờ cũng đã đến lúc ăn trưa, chúng ta cùng đi ăn đi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Xin lỗi viện trưởng Tạ, anh em của tôi còn đang đợi, hôm khác nhé”.
Tạ Đông Y nói: “Vậy được, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa thư mời đến cho thần y Diệp”.
Diệp Phi Nhiên và Hàn Soái cùng rời khỏi bệnh viện Đông y Giang Nam, tìm một quán rượu nhỏ Tứ Xuyên cách đó không xa, hai người gọi một thùng bia, sau đó ngồi uống ở đó.
Rót cho mỗi người một ly, Hàn Soái hỏi: “Thằng ba nhà ta giấu cũng kỹ ghê đó, anh sẽ không hỏi Hồi Hồn Cửu Châm gì đó đâu, mày trở thành viện trưởng danh dự bệnh viện Đông y Giang Nam từ bao giờ vậy? Rồi lại trở thành sư huynh của ông Tào từ khi nào thế?”
Lúc nãy khi nghe được thông tin này anh ấy kinh nhiên đến mức há hốc miệng, mặc dù Đông y đang vào thời kỳ suy thoái nhưng bệnh viện Đông y Giang Nam cũng là một trong những bệnh viện hàng đầu.
Rất nhiều sinh viên tốt nghiệp xuất sắc trong học viện của họ không thể vào được, nhưng bây giờ Diệp Phi Nhiên lại một bước lên trời, trở thành viện trưởng danh dự của bệnh viện này, điều này khiến anh ấy có nghĩ nát óc cũng không nghĩ đến.
Còn có ông cụ Tào Hưng Hoa là một ngôi sao sáng nổi tiếng trong giới Đông y ở thành phố Giang Nam, các giáo viên trong trường thường lấy đó làm tấm gương để họ đặt mục tiêu cho cuộc đời mình.
Một nhân vật tầm cỡ như thế mà lại thành sư đệ của anh em của mình, đến giờ anh ấy có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Diệp Phi Nhiên nói: “Ờ thì, hôm nay em vừa giúp bệnh viện Đông y Giang Nam chữa khỏi cho ba bệnh nhân, họ nghĩ y thuật của em rất tốt, viện trưởng mời làm viện trưởng danh dự, em cũng đã đồng ý”.
Hàn Soái hỏi: “Vậy sư huynh của ông cụ Tào thì sao? Lại là chuyện thế nào nữa?”
“Chuyện này nói ra thì hơi dài, sau này có cơ hội chúng ta nói sau”.
Diệp Phi Nhiên quả thật không biết nên giải thích chuyện thừa kế Cổ Y Môn thế nào, cũng chỉ đành trả lời lấy lệ cho qua chuyện.
Cũng may Hàn Soái là người hiểu lẽ phải, biết ai cũng có bí mật của mình, nếu anh em đã không muốn nói thì anh ấy cũng không hỏi nhiều.
Anh ấy nói: “Thằng ba, mày có tin chuyện vừa gặp đã yêu không?”
Diệp Phi Nhiên vừa uống một ngụm bia, nghe thế thì suýt nữa bị sặc.
“Anh hai, ý anh là anh có tình yêu sét đánh?”
Hàn Soái gật đầu nói: “Đúng thế, anh đây phóng túng nhiều năm như thế, cuối cùng cũng gặp được người mình thích rồi”.
“Được rồi, đừng khoác lác nữa, suốt ngày cứ ôm điện thoại xem mấy cái video thì gọi là phóng túng à?”, Diệp Phi Nhiên nói: “Nói nghe xem, cô gái nhà nào xui xẻo bị anh vừa mắt đấy”.
Hàn Soái nói: “Cô ấy tên là Thạch Vũ Đình, là hoa khôi khoa Tài chính của Đại học Giang Nam, không những xinh đẹp mà còn là người có tài nổi tiếng, có thể nói là tài sắc vẹn toàn”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Cô gái tốt như vậy thích anh à?”
“Đương nhiên, anh đây là phụ trách về mặt “nhan sắc” của Đại học Y Giang Nam đấy, sao có thể không được các cô gái thích chứ”, Hàn Soái nói: “Nhưng bây giờ có chút phiền toái, có một tên nhóc cũng đang theo đuổi Vũ Đình”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Chẳng phải anh nói là hai người vừa gặp đã yêu sao? Sao vẫn có người theo đuổi?”
“Anh vừa gặp đã yêu, nhưng Vũ Đình còn hơi do dự, mặc dù anh có ưu thế tuyệt đối nhưng cô ấy vẫn chưa quyết định”.
Diệp Phi Nhiên quá hiểu rõ tính cách của người anh em này của mình, cười nói: “Anh gọi như thế là tiếng sét ái tình à? Đây gọi là đơn phương tương tư”.
“Cái gì mà đơn phương? Giữa anh và Vũ Đình chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần tiến lên thêm một bước, cô ấy sẽ là chị dâu của chú mày đấy”.
Hàn Soái nắm lấy cánh tay Diệp Phi Nhiên nói: “Thế nên chú mày phải giúp anh em chuyện này”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Chuyện theo đuổi này chỉ có thể dựa vào bản thân, em có thể giúp được gì cho anh chứ?”
“Tất nhiên là có thể giúp, ngày mai là sinh nhật của Vũ Đình, tên kia chắc chắn cũng đến, đến lúc đó chú mày phải đứng ra trợ uy cho anh, chờ khi thích hợp lại giúp anh ra oai một chút, chắc chắn có thể ôm được chị dâu của chú mày về”.
Nếu anh em tốt đã nhờ giúp đỡ, dĩ nhiên Diệp Phi Nhiên sẽ không từ chối, anh nói: “Vậy được, ngày mai em đi với anh”.
“Anh em tốt, có nghĩa khí”.
Hàn Soái cạn một ly với Diệp Phi Nhiên, sau đó nói: “Đợi ngày mai xác định thời gian và địa điểm rồi, anh gọi cho chú mày”.
Sau đó, cả hai uống rượu rất vui vẻ, trước đây tửu lượng của Diệp Phi Nhiên không phải là đối thủ của Hàn Soái, nhưng bây giờ anh đã là một cường giả thời kỳ Trúc Cơ, chỉ cần vận một chút chân khí là có thể tiêu hóa sạch sẽ số rượu này.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!