Chương 37: Mở Thiên Nhãn
Lúc này, bên cạnh khu dân cư không có lấy một bóng người, sau khi các vụ án liên tục xảy ra, các bảo vệ già của công trường cũng rút đi hết.
Đế tìm ra câu trả lời, Diệp Phi Nhiên đi vào trong khu dân cư, nhưng bước vào chưa được bao lâu thì bỗng dưng có một luồng gió lạnh thổi đến, một cơ thể trong suốt nhào về phía anh.
Hèn gì ba cảnh sát đó lại bị hôn mê vì khí âm sát nhập vào người, thì ra là do nơi đây có tà vật sinh ra.
Có điều nếu muốn gây rắc rối cho ta thì đạo hành của ngươi vẫn còn kém lắm.
Chân khí trong cơ thể Diệp Phi Nhiên dịch chuyển, chân khí Hỗn Độn chuyển hóa thành khí thuần dương, tà vật phóng qua đó lập tức bị khí thuần dương nóng rát biến thành hư vô như thể những bông hoa tuyết rơi lên đống lửa.
Càng đi vào sâu trong khu dân cư thì khí âm sát càng nặng, tà vật bay ra càng nhiều.
Chỉ có điều những tà vật này đều rất sợ khí thuần dương trên người anh, chỉ dám bay lượn xung quanh, không dám đến gần.
“Chuyện gì thế này? Theo lý mà nói, nơi này cách thành phố gần như vậy, không lý nào lại có sát khí nặng như thế, càng không thể nào có nhiều tà vật đến vậy”.
Diệp Phi Nhiên từ từ tiến đến vị trí trung tâm của khu dân cư, chỗ này là nơi có âm khí nặng nề nhất, tà vật bay loạn khắp nơi, không ngừng gào thét, khiến người nghe cảm giác như thế bị rơi xuống địa ngục Cửu U.
Anh không quan tâm đến những thứ đó, nhắm mắt lại và chầm chậm cảm nhận mọi thứ xung quanh. Bỗng dưng, anh mở mắt vì đã tìm ra được nguyên nhân vì sao chỗ này lại có âm khí hoành hành.
“Thì là ra vậy, không ngờ lại có người bố trí Huyền Âm Ngưng Sát Trận ở đây”.
Diệp Phi Nhiên xác định được nguyên nhân âm khí hoành hành là do có người bày trận pháp tà môn ở đây.
Loại trận pháp này rất cao minh, thuật sĩ tà môn bình thường không thể nào bày trận được, vừa nhìn là đã biết do cao thủ tạo ra, nhưng tại sao lại phải bày trận ở đây? Lẽ nào chủ đầu tư chỗ này đã đắc tội với ai sao?
Dù là lý do gì, thân là truyền nhân của Cổ Y Môn, gặp phải trận pháp tà môn thế này, đương nhiên anh không thể nào khoanh tay đứng nhìn được.
Nhưng hôm nay anh chưa có chuẩn bị gì, chỉ dựa vào tu vi của mình không thôi thì rất khó phá được trận pháp ở đây, phải chờ chuẩn bị sẵn sàng rồi hôm khác mới đến lại.
Lúc anh đang định bỏ đi thì anh đột nhiên nhìn thấy có một bóng người ngã khụy xuống đất ở phía đằng xa.
“Sao lại có người ở chỗ này?”
Diệp Phi Nhiên thầm nghĩ, rồi sải chân bước về người đó, từ phía xa, anh nhìn thấy vô số tà vật bám lên người đó, điên cuồng hút dương khí.
“Không ngờ lại là cô nhóc này, cô ấy chạy đến đây làm gì?”
Khi tiến lại gần anh đã nhận ra, người ngã dưới đất là Hạ Song Song.
“Cút ra hết cho ta”.
Nếu đã gặp thì không thể nào bỏ mặc được, Diệp Phi Nhiên hét lớn, đưa tay chưởng lên người Hạ Song Song.
Anh dùng Cửu Dương Chưởng chí cương chí dương của Cổ Y Môn, một luồng dương khí đậm đặc đánh bay tất cả các tà vật trên người Hạ Song Song chỉ trong nháy mắt.
Đối với những tà vật được sinh ra từ âm khí, dương khí ở lượng thấp là vật đại bổ nhưng một khi quá nhiều thì sẽ thành thứ chết người, lập tức có thể biến chúng thành mây khói.
Diệp Phi Nhiên tiến về trước, ôm Hạ Song Song vào lòng, đưa tay lên bắt mạnh cho cô ta, sau đó thì chau chặt mày.
Dương khí của cô ta bị tụt giảm nghiêm trọng, tình hình còn nghiêm trọng hơn cả những cảnh sát bị âm khí xâm nhập kia nữa, nếu như anh đến chậm một chút nữa thì e là cô ta đã bị hút sạch dương khí trong cơ thể rồi, đến lúc đó thì dù là thần tiên cũng không thể cứu được cô ta.
“Thôi đành hi sinh nụ hôn đầu đời của anh vậy”.
Tình hình đã đến mức ngàn cân treo sợi tóc, không kịp dùng kim châm bổ sung dương khí nữa.
Diệp Phi Nhiên hết cách, chỉ đành cúi đầu, hôn lên môi Hạ Song Song, từ từ truyền dương khí chân nguyên trong cơ thể mình qua cho cô ta.
Hạ Song Song vốn dĩ là một người không chịu thua, cộng thêm việc rất tò mò về khu Thế Ngoại Đào Nguyên, nên cô ta hoàn toàn không để tâm đến cảnh bảo của Diệp Phi Nhiên.
Ban ngày, sau khi xử lý xong hiện trường ở đây, tối đến, cô ta lại một mình mò đến, muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
Nhưng cô ta chỉ là một người bình thường, khi đến khu nghỉ dưỡng Thế Ngoại Đào Nguyên, ngoài việc cảm thấy lạnh hơn thì dường như không cảm nhận được âm khí ở chỗ này, càng không thể nhìn thấy tà vật bay lượn khắp nơi.
Cô ta vô tình càng lúc càng tiến sâu vào bên trong, tà vật bám trên người cũng càng lúc càng nhiều, không ngừng hút dương khí của cô ta.
Lúc cô ta đến trung tâm khu dân cư, vẫn chưa kịp xem thử chỗ này có gì bất thường thì đã không chịu nỗi nữa, ngã xuống đất và ngất đi.
Trong lúc mơ hồ, cô ta đã mơ một giấc mơ, mơ thấy mình rơi xuống bắc cực, xung quanh đều là băng tuyết, bất lực nhìn bản thân bị đông cứng.
Nhưng bỗng dưng có một nồi canh nóng xuất hiện trước mặt, cô ta liều mạng húp, hết ngụm này đến ngụm khác, cơ thể dần ấm lên trở lại.
Diệp Phi Nhiên càng lúc càng thấy ức chế, đấy vốn dĩ là nụ hôn đầu đời của anh, đối phương lại là một cô gái xinh đẹp nên trong lòng khó tránh cảm giác kích động.
Mới đầu Hạ Song Song hôn mê, không ảnh hưởng mấy đến anh.
Nhưng sau đó Hạ Song Song đột nhiên cử động, ôm lấy cổ anh và hôn không ngừng, hôn lấy hôn để khiến anh hơi bối rối.
Lúc Hạ Song Song từ từ mở mắt ra, đột ngột nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông trước mặt, hai người còn hôn nhau cực kỳ thắm thiết.
Cô ta bất ngờ, tái mặt và thét lên “a”, sau đó đấm mạnh lên ngực Diệp Phi Nhiên một đấm.
Vì cứu Hạ Song Song, Diệp Phi Nhiên đã dùng đến dương khí trong chân nguyên bản mệnh khiến anh tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Bất ngờ bị đánh một đấm, anh liên tục lùi về sau hai bước.
Đúng là làm ơn mắc oán, anh giận dữ hét lên: “Làm gì thế hả? Cô điên rồi sao?”
Lúc này Hạ Song Song mới nhận ra người trước mặt là Diệp Phi Nhiên, cô ta giận dữ đáp: “Họ Diệp kia, không ngờ anh lại dám lợi dụng tôi, tôi liều mạng với anh”.
Cô ta dứt lời thì tiếp tục vung hai tay, đấm về phía Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên đưa tay nắm lấy hai cổ tay của cô ta, giận dữ nói: “Đừng có không biết tốt xấu như vậy, nếu lúc nãy không nhờ tôi đến kịp thì bây giờ cô đã đi gặp diêm vương rồi”.
“Không thể nào, rõ ràng là tên lưu manh nhà anh nhân lúc tôi hôn mê, lợi dụng tôi”.
Hạ Song Song vừa nói vừa giơ chân phải lên, đá vào chỗ hiểm của Diệp Phi Nhiên.
Diệp Phi Nhiên thấy cô ta ra đòn hiểm thì vội khép hai chân lại, kẹp chặt bàn chân của cô ta, hai người đứng cùng nhau với tư thế vô cùng kỳ quái.
“Cô đừng kích động được không? Nghe tôi nói đã”.
Diệp Phi Nhiên nhanh miệng nói: “Ba đồng nghiệp của cô đã ngất xỉu, tôi phát hiện chỗ này có vấn đề, nên mới không cho các cô đến”.
“Nhưng cô cứ muốn chạy đến đây, vừa rồi cô đã bị tà vật ở đây hút cạn dương khí, nếu không phải tôi đến kịp, thì giờ cô đã chết rồi”.
“Nói vớ vẩn, tìm lý do cũng nên tìm lý do mới mẻ một chút, không ngờ lại dùng lý do buồn cười như thế để gạt người”.
Hạ Song Song vốn không tin những gì Diệp Phi Nhiên nói.
“Không tin đúng không? Vậy thì tôi sẽ cho cô xem”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!