Chương 49: Quà sinh nhật của Hàn Soái
Đường Thiên Dật nói: “Hiện tại người tu luyện thuật pháp so với tu luyện võ đạo thì ít hơn rất nhiều, tôi cũng không biết rõ số lượng bao nhiêu mà chỉ biết đại khái.
Người tu pháp đại khái chia thành bốn cấp bậc: thuật sĩ tu pháp, chân nhân tu pháp, đại sư thuật pháp và tông sư thuật pháp.
Dựa trên thực lực, thuật sĩ tu pháp tương đương võ giả cấp Hoàng, chân nhân tu pháp tương đương võ giả cấp Huyền, đại sư thuật pháp tương đương võ giả cấp Địa, tông sư thuật pháp bằng với võ giả cấp Thiên, lên cao nữa thì tôi không biết.
Nhưng mà thứ ít thì sẽ quý hiếm, bởi vì số lượng ít nên địa vị người tu pháp càng cao quý hơn. Ân nhân, tôi chỉ biết chừng đó thôi”.
Diệp Phi Nhiên gật đầu, qua giới thiệu của Đường Thiên Dật, anh đã hiểu được đại khái.
Thuật sĩ tu pháp trên địa cầu tương đương với nhập môn trong truyền thừa, chân nhân tu pháp tương đương tu pháp trong truyền thừa, đại sư thuật pháp tương đương ngộ đạo trong truyền thừa, tông sư thuật pháp tương đương đạo Huyền trong truyền thừa.
Hiện tại bản thân anh đã đạt đến cấp bậc ngộ đạo, vì vậy được lão đạo kia gọi là đại sư thuật pháp.
Lúc này anh đã nhận thức được sơ bộ thực lực của bản thân, Hoa Hạ nhiều nhân tài, người giỏi hơn anh cũng có rất nhiều, nhưng ở thành phố Giang Nam thì không có ai có thể đe dọa được anh.
Ngay lúc này, điện thoại trong túi anh chợt vang lên, là Hàn Soái gọi đến.
“Em ba, mày đang ở đâu đấy? Anh đã đến Dạ Vị Ương rồi, mày mau qua đây đi!”
Diệp Phi Nhiên nhìn đồng hồ, chớp mắt đã đến tối rồi, anh tạm biệt bố con Đường Thiên Dật rồi rời khỏi nhà họ Đường, vội đi đến KTV Dạ Vị Ương ở khu phía Đông.
Anh đi rồi, Mã Hải Đông cũng rời khỏi đó, bố con Đường Thiên Dật lại quay về phòng làm việc.
Đường Thiên Dật ngồi trên ghế bành hỏi: “Phong Nhi, hôm nay con đưa cho bác sĩ Diệp bao nhiêu tiền khám vậy?”
Đường Phong nói: “Thưa bố, con đưa mười triệu”.
Nghe thấy con số này, Đường Thiên Dật khẽ lắc đầu.
Đường Phong kinh ngạc nói: “Sao vậy ạ, có vấn đề gì sao? Đối với bác sĩ mà nói, một triệu đã là giá trên trời rồi, chúng ta đưa mười triệu hẳn là đã không ít rồi mà?”
“Phong Nhi, đầu óc con vẫn không đủ nhanh nhạy, mười triệu đúng là không ít, nhưng phải xem xem đó là bác sĩ nào”.
Đường Thiên Dật nói: “Bác sĩ Diệp là thần y, không chỉ cứu sống cái mạng già này của bố, mà còn nâng cao tu vi của bố, đồng thời người ta còn là một võ giả cấp Huyền.
Vừa mới hai mươi tuổi đã có thể bước vào cấp Huyền, đồng thời còn là thánh thủ y đạo, nhìn khắp thiên hạ này, chắc chắn không ai có thể có được bản lĩnh này.
Đối với loại người cao quý như vậy, nhà họ Đường chúng ta nên tận sức làm quen, chỉ cần bác sĩ Diệp nguyện ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể đưa con bước vào ngưỡng cửa cấp Huyền”.
Đường Phong nói: “Bố à, con cũng chính là vì muốn kết giao với bác sĩ Diệp nên mới bỏ ra mười triệu”.
“Nếu được thế thì bố đã không nói con còn kém lắm, tầm nhìn con quá hạn hẹp, người cao quý như bác sĩ Diệp sao lại coi trọng tiền tài chứ? Chẳng lẽ con không phát hiện lúc đưa tấm chi phiếu qua, cậu ấy cũng chẳng buồn liếc nhìn sao.
Chỉ dựa vào điểm này, làm sao cậu ấy coi trọng nhà họ Đường chúng ta chứ”.
“Chuyện này… Bố, là con không suy nghĩ chu đáo, bố xem xem có cách nào cứu vãn không?”
Đường Phong nói chuyện thì trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nếu thật sự khiến Diệp Phi Nhiên không vui, vậy sau này hy vọng tiến đến cấp Huyền của anh ta xem như mất rồi.
“Đối với người cao quý như bác sĩ Diệp, tiền tài bình thường chắc chắn khó để lại ấn tượng trong lòng cậu ấy”.
Đường Thiên Dật nói: “Như vậy đi, con lái chiếc xe trong nhà kho, xử lý thủ tục giấy tờ rồi tặng cho bác sĩ Diệp, cũng xem như là thành ý của nhà họ Đường chúng ta”.
Vẻ mặt Đường Phong chợt thay đổi, nói: “Bố à, chiếc xe đó không phải chuẩn bị để tặng cho bên tỉnh thành, làm quen với nhà họ Cố sao?”
Đường Thiên Dật nhíu mày nói: “Đến giờ con vẫn chưa nhìn ra bên nào nặng bên nào nhẹ sao? Nhà họ Cố tuy là gia tộc lớn ở tỉnh, nhưng cũng là nước xa, lúc cấp bách cũng không cứu được lửa gần cho nhà họ Đường chúng ta.
Con biết võ giả cấp Huyền đối với gia tộc võ đạo chúng ta quan trọng đến thế nào, chỉ cần bác sĩ Diệp lại giúp nhà họ Đường chúng ta tăng thêm hai võ giả cấp Huyền thì nhà họ Đường chúng ta xem như một bước lên mây.
Vì vậy chỉ cần chúng ta có thể giữ được bác sĩ Diệp thì tương lai, cho dù vượt xa nhà họ Cố cũng chẳng phải chuyện khó”.
“Con hiểu rồi bố, bây giờ con sẽ đi làm ngay”.
Đường Phong nói xong thì rời khỏi phòng làm việc.
Diệp Phi Nhiên gọi một chiếc xe, đi thẳng đến trước cửa KTV Dạ Vị Ương ở khu Đông, lúc đến nơi, Hàn Soái đã đợi ở bên trong, tay trái anh ấy không biết làm sao lại băng bó, bên trên còn có cả vết máu.
Nhìn thấy Hàn Soái mặc bộ đồ thể thao thoải mái, anh bất giác kinh ngạc hỏi: “Người anh em, hôm nay không phải là anh đến tỏ tình sao? Sao lại mặc xuề xòa vậy?”
Hàn Soái cười ha ha: “Anh không nói cho Vũ Đình biết anh là con nhà giàu, đương nhiên phải ăn mặc bình thường chút”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Có cần thiết phải vậy không? Nói cho người ta biết anh có nhà có xe, trong nhà có tiền tiết kiệm tám chữ số, không phải càng dễ theo đuổi con gái hơn sao?”
Hàn Soái ra vẻ nói: “Anh với Vũ Đình là kiểu tình cảm thuần khiết, không liên quan gì đến vật chất cả”.
“Anh à, chắc chắn là anh xem phim quá nhiều rồi, đầu óc cũng bị tàn phá hết rồi”. Diệp Phi Nhiên lại nhìn cánh tay băng bó rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Bị lúc chuẩn bị quà sinh nhật cho Vũ Đình”.
Hàn Soai nói rồi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra thì bên trong có một chiếc nhẫn bạc.
Diệp Phi Nhiên nói: “Sinh nhật người ta mà anh tặng cái này? Một chiếc nhẫn bạc cũng chỉ có mấy chục tệ mà thôi, như vậy chẳng phải là keo kiệt quá rồi sao?”
“Con người mày nông cạn quá em ạ”. Hàn Soái khinh bỉ trừng nhìn anh, sau đó nói: “Chiếc nhẫn bạc của anh đây không phải bình thường, mà là đích thân anh đây tự tay làm ra.
Bên trên có tên của Vũ Đình, còn có cả máu của anh nữa tay là do lúc mài nhẫn không cẩn thận mà bị thương, cho nên chiếc nhẫn này đối với Vũ Đình mà nói là bảo vật vô giá”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Vậy thì đó là do anh tự xem là bảo vật thôi, bây giờ có rất nhiều cô gái đều rất coi trọng vật chất đấy”.
“Vũ Đình nhà anh không phải kiểu người như vậy, nếu không phải tên nhóc Đào Vĩ kia hay phá đám thì hai người bọn anh sớm đã là tình nhân thành người thân rồi”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Biết rõ gia thế tình địch rồi sao?”
“Đương nhiên rồi, phải biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng được. Tên kia là sinh viên năm tư đại học Giang Nam, bố cậu ta kinh doanh đại lý rượu, trong nhà cũng có chút tiền.
Lúc trước cậu ta thường dùng tiền trêu đùa rất nhiều bạn học nữ, chỉ là Vũ Đình không phải kiểu con gái yêu tiền như vậy”.
Diệp Phi Nhiên nói: “Anh tự tin như vậy sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!