Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Y Tiên - Diệp Bất Phàm

Chương 52: Lời tỏ tình xấu hổ

Hàn Soái không quan tâm hai người này, mở chiếc hộp nhẫn trong tay, bên trong là chiếc nhẫn bằng bạc, tình cảm nói: “Vũ Đình, đây là chiếc nhẫn do chính anh làm tặng em, tuy không đáng tiền nhưng nó đại diện cho tình cảm của anh”. 

“Xì…” 

Hoàng Tiểu Lệ thể hiện vẻ mặt khinh thường lập tức: “Hàn Soái, hôm nay là sinh nhật của Vũ Đình, anh như vậy có phải là keo kiệt quá không? 

Chỉ một chiếc nhẫn bạc thế này, nhiều lắm cũng chỉ có mấy chục đồng, cũng không biết ngượng mà đem ra làm quà”. 

Đào Vĩ nói: “Tôi còn đợi xem nhẫn kim cương kìa, không ngờ tên nhóc này lại keo kiệt như vậy, lấy thứ đồ thế này lừa gạt Vũ Đình”. 

Ánh mắt Diệp Phi Nhiên vẫn nhìn về phía Thạch Vũ Đình, anh muốn xem xem cô gái kia sẽ đối mặt với chuyện này thế nào, nếu thật sự là người phụ nữ như Chu Lâm Lâm thì anh sẽ khuyên anh em của mình từ bỏ. 

“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, quà sinh nhật không quan trọng giá trị tiền bạc, nói gì thì đây cũng là thành ý của Hàn Soái”. 

Thạch Vũ Đình nói rất chân thành, không hề ra vẻ, ánh mắt cũng trong suốt, vươn tay nhận lấy chiếc nhẫn kia đeo lên tay mình. 

Sau đó giơ tay lên cười ngọt ngào với Hàn Soái: “Cám ơn món quà sinh nhật anh tự tay làm cho em”. 

Nhìn gương mặt tươi cười của nữ thần, Hàn Soái như hồn lìa khỏi xác, vội vàng gật đầu nói: “Không cần cám ơn! Không cần cám ơn! Đây là chuyện anh nên làm, em thích là được”. 

Mắt thấy Thạch Vũ Đình không để lộ ánh mắt chán ghét gì, Đào Vĩ rõ ràng rất thất vọng, hừ lạnh một cái, lấy một chiếc hộp ở bên cạnh đến nói: “Vũ Đình, xem quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em đi”. 

Hoàng Tiểu Lệ nói: “Quà sinh nhật cậu Đào tặng chắc chắn không tầm thường rồi, chắc chắn sẽ không phải mấy thứ bỏ đi không đáng tiền như của ai kia”. 

Thạch Vũ Đình nhíu mày nói: “Tiểu Lệ đừng nói như vậy, tặng quà chủ yếu là tấm lòng, không liên quan gì đến giá trị tiền bạc”. 

“Vũ Đình nói không sai, bây giờ sẽ để em xem thành ý của anh”. 

Đào Vĩ nói rồi mở hộp ra, lấy một quả địa cầu cực kỳ tinh xảo từ bên trong đưa đến trước mặt Thạch Vũ Đình. 

Tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ quà sinh nhật của hắn lại là một quả địa cầu. 

Đôi mắt Hoàng Tiểu Lệ lập tức sáng rực: “Trời ạ, là quả địa cầu bằng vàng ròng, không lẽ bên trên còn được khảm kim cương nữa sao?” 

Cô ta giật lấy quả địa cầu về tay, nghiêm túc quan sát rồi kinh ngạc kêu lên: “Đây thật sự đều là kim cương, hơn nữa mỗi viên đều không dưới một cara đâu”. 

“Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Vũ Đình, nên anh đã khảm hai mươi viên kim cương lên đó”. 

Đào Vĩ nhìn Thạch Vũ Đình, vẻ mặt huênh hoang nói: “Vũ Đình, quả địa cầu này làm từ vàng ròng, không phải muốn khoe khoang anh có nhiều tiền, mà ngụ ý tình cảm anh dành cho em còn thật hơn cả vàng, vĩnh viễn không thay đổi”. 

Diệp Phi Nhiên thở dài trong lòng, so sánh về kinh nghiệm tán gái thì tên này lợi hại hơn Hàn Soái nhiều, xem ra người anh em của mình hôm nay không lạc quan mấy rồi. 

Hoàng Tiểu Lệ phối hợp hỏi: “Vậy quả địa cầu này có ý nghĩa gì đặc biệt không?” 

“Đương nhiên có rồi, quả địa cầu ghi dấu cho cả thế giới, mà Vũ Đình chính là toàn bộ thế giới của anh”. Hai mắt Đào Vĩ thâm tình nhìn Thạch Vũ Đình chăm chú, nói: “Vũ Đình, anh là thật lòng với em, làm bạn gái anh được không?” 

Diệp Phi Nhiên nhíu mày, quà của tên này đúng là bỏ rất nhiều tâm tư, vừa quý giá lại vừa thể hiện tâm ý, thậm chí anh đã nhìn thấy vẻ cảm động trong mắt Hoàng Vũ Đình. 

Còn Hàn Soái ở bên cạnh dường như đã ý thức được có chuyện không ổn, vẻ mặt căng thẳng không thôi, lo sợ Thạch Vũ Đình sẽ lập tức nhận lời Đào Vĩ. 

“Xem ra phải giúp anh em mình một tay thôi”. 

Diệp Phi Nhiên búng tay, một luồng gió bắn vào bụng Đào Vĩ. 

Ngay lúc này, tất cả mọi người đều đang chìm đắm trong bầu không khí mà Đào Vĩ dày công tạo ra, cả phòng bao đều yên lặng, ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn Thạch Vũ Đình, mong đợi đáp án của cô ta. 

Thạch Vũ Đình có chút do dự, thật lòng thì cảm giác của cô ta đối với Đào Vĩ không quá tốt, nhưng món quà sinh nhật hôm nay có thể nói là rất độc đáo, khiến cô ta rất cảm động, muốn từ chối cũng có phần không đành lòng. 

“Phụt…” 

Trong lúc cô ta còn đang chần chừ chưa quyết thì bỗng vang lên tiếng xì hơi rất lớn trong phòng. 

Trong lúc đang yên tĩnh như vậy, tiếng xì hơi vô cùng kỳ quái, mọi người cũng nghe thấy rõ ràng, hơn nữa còn rất dễ phát hiện nơi phát ra, chính là Đào Vĩ đang bày tỏ với vẻ mặt thâm tình. 

“A…” 

Thoáng chốc, vẻ mặt mọi người đều ngượng ngùng, không chỉ có Đào Vĩ xấu hổ, mà ngay cả Thạch Vũ Đình cũng rất ngượng ngùng. 

Duy chỉ có Hàn Soái ở bên cạnh suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, tên này đúng là quá mất mặt, lúc quan trọng như vậy mà còn làm ra chuyện xấu hổ như thế. 

Đào Vĩ cũng hận chết bản thân mình, nhưng tiếng rắm vừa nãy quá đột ngột, bản thân hắn dù kiềm nén cũng không nhịn được. 

Cố gắng cuối cùng của bản thân chẳng những có tác dụng khống chế gì, mà trái lại còn khiến tiếng xì hơi rõ ràng hơn. 

Hắn buồn bực trong lòng không thôi, rõ ràng bản thân hắn không ăn gì khó tiêu, sao đột nhiên lại xì hơi vậy chứ? 

Cũng may đầu óc Dương Húc nhanh nhạy, phản ứng cũng nhanh, trêu chọc nói: “Tiểu Vĩ, cho dù anh thích Vũ Đình cũng không đến nỗi căng thẳng vậy chứ?” 

Đào Vĩ vội nương theo, nói: “Vũ Đình, xin lỗi, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc tỏ tình với con gái, thực sự rất căng thẳng. 

Anh nói lại lần nữa, em chính là…” 

Vốn dĩ hắn còn muốn nói em chính là toàn bộ thế giới của anh, cứu vãn lại cục diện xấu hổ này, nhưng ngay lúc này bụng dưới bỗng trướng lên, lần này còn mãnh liệt hơn cả lần trước, quả thực không chịu đựng nổi. 

“Phù… Phù… Phù…” 

Lần này tiếng xì hơi còn vang vọng hơn lần trước nữa, hơn nữa còn liên tục ba lần. 

Lúc này cả phòng bao lại càng ngượng ngùng hơn, sắc mặt Thạch Vũ Đình trở nên khó coi, tiếng xì hơi vừa nãy của Đào Vĩ quá trùng hợp, đúng lúc hắn nói quen nhau thì lại thành rắm của hắn. 

Hàn Soái cũng không kiềm chế nổi, cười lớn ha ha, nói với Đào Vĩ: “Cậu Đào à, anh có thể lịch sự chút được không? Lúc này rồi mà còn thả rắm liên tục như vậy thì đúng là không có đạo đức xã hội đấy”. 

Lúc này Đào Vĩ chỉ hận không thể tìm nơi nào trốn đi, vẻ mặt xấu hổ đỏ như đít khỉ. 

Hắn không hiểu, tại sao bản thân cứ đến lúc quan trọng này là lại xì hơi, hơn nữa xì hơi cũng rất tùy ý, căn bản không khống chế được. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận