Chương 53: Lắm tài hay lắm tai
Ngưu Hạo Thiên và Dương Húc nhìn nhau, vốn họ đến làm trợ thủ cho Đào Vĩ, theo lý mà nói thì họ phải kiên trì đến cuối nhưng mùi này thật sự khó ngửi quá, khiến không ai có thể chịu nổi.
Điều quan trọng nhất là sau mông của Đào Vĩ còn liên tục phát ra tiếng động, sau đó liên tiếp xả chất khí kia ra ngoài.
Sau một hồi nhẫn nhịn, hai người không màng tới thể diện nữa mà chạy vội ra ngoài, thành ra chỉ còn lại một mình Đào Vĩ ngượng ngùng ngồi lại trong căn phòng rộng lớn.
Đến giờ, hắn cũng không hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hắn lên kế hoạch tỉ mỉ để tỏ tình, ngoài ra còn tốn 500 nghìn để đặt quà sinh nhật, cuối cùng lại thất bại thê thảm thế này.
Những người khác đã đi hết cả, hắn cũng không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Nhỡ đâu lát hắn lại bị chính mùi bom thối của mình làm cho ngất xỉu thì chắc còn mất mặt hơn nữa.
Cực chẳng đã, hắn đành mở hết cửa sổ cùng quạt thông gió lên, sau đó mới lủi khỏi phòng.
May mà hắn gần như đã xả hết khí trong bụng ra, không còn khí nạp thêm vào nữa nên mới bớt lúng túng đi phần nào.
Lúc này vừa hay có một nhân viên phục vụ đi ngang qua phòng bao, trông thấy mọi người đều đứng bên ngoài, cô ấy nghi hoặc hỏi: “Các anh chị sao không vào trong? Có chuyện gì thế ạ?”
Đào Vĩ đang bực không có chỗ phát tiết nên gào lên: “Biến! Ông thích đứng ngoài này đấy, liên quan gì đến cô?”
“Em xin lỗi ạ!”
Cô nhân viên hoảng hốt rời đi, khi qua cửa phòng thì chợt biến sắc mặt, sau đó giơ tay lên bịt mũi rồi chạy thẳng.
Cô ấy nghi vị khách vừa lên tiếng ban nãy đã làm một chuyện gì đó không thể hình dung được trong phòng nên mới tức giận đến vậy.
Mãi sau mùi hôi trong phòng mới bớt đi phần nào, bấy giờ mọi người mới trở lại phòng, nhưng không ai dám đóng cửa sổ lại.
Sau khi vào trong, bầu không khí trong phòng trở nên rất lạ, chẳng còn ai nhắc đến chuyện quà sinh nhật nữa.
Để xoá bỏ bầu không khí ấy, Ngưu Hạo Thiên nói: “Nào mọi người, hôm nay là sinh nhật Vũ Đình, chúng ra phải vui tiếp đi chứ!”
Dương Húc: “Đúng đó, mọi người hát để chúc mừng sinh nhật cô ấy đi”.
Diệp Phi Nhiên thọt Hàn Soái: “Anh không chớp thời cơ lên thể hiện à?”
Hàn Soái ảo não nói: “Tài hát hò của anh đến đâu mày biết rồi còn gì, người khác hát lệch vài nốt thôi, chứ anh lệch nguyên bài, lên để rước nhục à, thôi!”
Hoàng Tiểu Lệ nịnh nọt: “Nếu nói về ca hát thì ai qua được anh Đào chứ, anh ấy vô địch karaoke của trường đại học Giang Nam mà, cỡ ca vương luôn đấy. Giờ mời anh Đào lên hát cho mọi người nghe một bài ạ!”
Nói đến ca hát, Đào Vĩ gần như không còn ngượng ngùng gì nữa mà lấy lại hết tự tin ngay.
Tuy hắn có chơi bời, nhưng từ nhỏ đã được thừa hưởng một nền giáo dục theo phong cách quý tộc nên có thể nói là rấ đa tài.
Nhất là lĩnh vực ca nhạc, vốn hắn chỉ có chút khả năng thôi, nhưng được đào tạo thêm nên trình hát hò quả thực hơn người bình thường rất nhiều.
Hắn cầm lấy mic rồi nói với Thạch Vũ Đình: “Vũ Đình, bài hát này anh đã chuẩn bị cho em rất lâu rồi, hôm nào anh cũng tập, chỉ để hát cho em nghe vào hôm nay. Anh sẽ nói cho em biết, em là đoá hồng của anh, là bông hoa của anh”.
Âm nhạc vang lên, Đào Vĩ say sưa hát: “Một đoá hoa nở là một hạt tình nảy mẩm, trong các đoá hoa trên núi, anh chỉ chân trọng riêng em…”
Thật lòng mà nói thì giọng nói của Đào Vĩ cũng ổn, tuy không bằng ca sĩ chuyên nghiệp nhưng cũng thuộc dạng hay so với người bình thường.
Hàn Soái sa sầm mặt, dù nhà anh ấy cũng có tiền nhưng ông bô là người có tư tưởng truyền thống nên chỉ bắt anh lấy thi đại học.
Hồi nhỏ, anh ấy chỉ luyện đề, học toán lý hoá, còn mảng nghệ thuật thì không động tới chút nào, đã thế còn không có khả năng trong mảng này nên giờ chỉ biết trơ mắt nhìn người ta lên sân khấu toả sáng.
Diệp Phi Nhiên đã trông thấy hết, nếu anh đã đến đây thì sao có thể để anh em tốt của mình bị chèn ép được.
Huống hồ Đào Vĩ lại là một tên tay chơi, một cô gái tốt như Thạch Vũ Đình nếu rơi vào tay hắn thì đúng là phí của giời.
Đào Vĩ càng hát càng hăng và say sưa.
Dương Húc, Ngưu Hạo Thiên cùng Hoàng Tiểu Lệ thi nhau cổ vũ, điều này khiến hắn càng đắc ý, gần như đã quên hết vẻ mất mặt ban nãy.
“Em là của anh…”
Nhưng không ngờ là khi hắn hát đến đoạn điệp khúc thì lời đâu không thấy, mà từ cổ họng lại ợ ra một tiếng.
Sau đó tiết tấu của bài hát đã thay đổi: “Em là… ợ… em là… ợ…”
Liên tục mấy lần như vậy làm Đào Vĩ không thể hát được nữa.
Đào Vĩ tức phát điên, lại làm sao nữa đây? Lẽ nào hôm nay hắn ra ngoài không xem ngày? Tại sao toàn chuyện đen đủi thế này?
Hắn chỉ muốn thể hiện một chút trước mặt Thạch Vũ Đình để được đưa người đẹp lên giường thôi, sao lại khó thế? Ông trời còn để hắn cua gái nữa không?
Hắn càng nghĩ càng tức, cuối cùng ném cái mic xuống đất rồi chửi thể: “Mẹ kiếp, đếch hát nữa”.
Hoàng Tiểu Lệ vội bước lên an ủi: “Anh Đào, anh đừng giận, chắc hôm nay anh không được khoẻ nên mới vậy thôi. Hay anh xem thế này được không nhé, bên kia có cái piano, lần trước em đã thấy anh đánh đàn, đúng là rất hay, giờ anh có thể đàn lại cho mọi người nghe được không?”
Ngưu Hạo Thiên hùa theo: “Đúng đấy Tiểu Vĩ, chú đa tài thế thì sao lại hạn chế mình với mỗi tài ca hát? Đàn một bài đi, tiện thể chúc mừng Vũ Đình luôn”.
Nghe thấy vậy, Đào Vĩ đã thấy đỡ bực hơn rồi rảo bước tiến về chiếc piano.
Quán Dạ Vị Ương là quán karaoke cao cấp, hơn nữa họ còn đặt phòng bạch kim đắt tiền nên trong phòng còn có một cây đàn piano.
Đào Vĩ từng thi piano cấp mười nên cảm thấy vô cùng tự tin, hắn mở hộp đàn ra rồi ngồi xuống ghế bắt đầu đàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!