Chẳng lẽ là năm trăm ngàn không đủ sao?
- Em nghĩ trinh tiết đời trai của tôi chỉ đáng giá năm trăm ngàn thôi sao?
Lẻn vào phòng hắn, cướp trinh của hắn, lại lấy mất áo sơ mi của hắn. Tội này đã đủ đem cô đi tử hình rồi.
Vậy mà cô lại không biết sợ, chỉ bồi thường cho hắn năm trăm ngàn, đủ sao?
Đương nhiên là không đủ rồi!
- Vậy rốt cuộc là anh muốn như thế nào chứ?
Cô còn chưa kịp động não để suy đoán xem rốt cuộc hôm nay hắn đến tìm cô là vì mục đích gì thì Uông Tử Thần đã lao người đến, cúi xuống bế bổng cô lên. Bạch Ly muốn cựa
quậy chống lại nhưng vết thương trên người truyền đến cơn đau, căn bản là không có cách nào phản kháng lại được.
- Thả tôi ra! Anh đang làm gì vậy? Đây là ở nhà họ Sở.
- Nhà họ Sở hay là ở trên giường thì em cũng là người của tôi rồi. Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn một chút. Đừng chọc giận đến tôi, em biết hậu quả thế nào chứ?
Gương mặt Bạch Ly thẹn quá hóa giận mà đỏ bừng. Chỉ đành ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay hắn.
Rốt cuộc là cô đã chọc giận hắn chỗ nào chứ?
Phương Ly Nhi đứng bên cạnh như bị sét đánh vào mặt. Không ngờ người đàn ông cao quý này không thèm đếm xỉa gì đến cô ta mà lại đi để ý đến đứa con gái nuôi không được coi trọng kia.
Cảm giác này khiến cô ta càng thêm điên tiết, bàn tay cuộn tròn thành hình nắm đấm, nghiến răng nghiễn lợi thầm nguyền rủa Bạch Ly.
Tại sao một đứa mất lăng loàn không còn trinh tiết như cô mà vẫn có thể câu dẫn được đàn ông chứ?
- Uông Tư Lệnh, cô ta đêm qua đi cả đêm không về, khẳng định là đã đánh mất trong trắng rồi. Ngài đừng để bị cô ta lừa gạt.
Bạch Ly nằm trong lòng Uông Tử Thần, khẽ cười lạnh. Nếu như cô ta đã không biết tốt xấu mà đem gắp đá bỏ tay người. Vậy thì cô cũng không ngại mà vạch trần sự thật.
- Nếu như các người đã nói đêm qua tôi cùng các người dây dưa. Vậy thì chắc các người đã nhìn thấy hết thân thể tôi rồi nhỉ? Vậy thì thử nói xem, trên người tôi có điểm gì đặc biệt?
Bọn người kia liền cứng họng, bọn họ làm sao mà biết được. Bọn họ còn chưa kịp động vào cô đã bị cô đá cho một cái vào hạ bộ, đã kịp nhìn thấy gì đâu.
- Cái này...
Bọn người ngu ngốc kia đánh mắt sang hướng của Ly Nhi. Nhưng cô ta lại tránh né xem như không quen biết.
- Có nói được hay không?
Uông Tử Thần gằn giọng quát. Sau đó hắn cười lạnh, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô, nhàn nhạt đáp.
- Có phải là trên ngực em có một vết bớt hình cánh bướm không?
Câu nói thẳng thần này của hắn trực tiếp làm cho Bạch Ly đỏ bừng cả mặt. Đêm qua cùng cô dây dưa, hắn để lại dấu hôn nhiều nhất là ở quanh ngực, gần chỗ vết bớt. Xem ra là rất thích nó nên mới nhớ kỹ như vậy.
- Không phải.
Bạch Ly xoay mặt tránh né ánh mắt rực thích thú của Uông Tử Thần. Có chết cô cũng không thừa nhận đâu.
- Vậy thì đừng trách tôi tự tay kiểm tra thân thể em.
Hô hấp của Bạch Ly lập tức trở nên rối loạn. Thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, dời ánh mắt tránh đi.
- Không cần đâu.
Rõ ràng chuyện này chỉ là một sai làm ngoài ý muốn thôi mà. Tại sao hắn lại cứ nhất định phải muốn cùng cô làm rõ chuyện này?
Thật sự không giống với thái độ của hắn ở kiếp trước một chút nào.
Sở Quân Tùng thấy mọi việc quá bất ngờ thì liền không hiểu chuyện gì cả. Ông ta không hiểu tại sao hắn lại để ý đến Bạch Ly như vậy.
- Tôi nghĩ Sở lão gia già rồi nên đi khám mắt lại đi. Đến thật giả đúng sai mà ông còn không phân biệt được nữa thì làm sao mà tiếp tục làm ăn ở Nam Thành này được nữa.
Sở Quân Tùng không ngờ mình sống đến từng này tuổi rồi mà lại bị một thằng nhóc mắng thẳng vào mặt như vậy.
- Các người nói coi tôi là người nhà nhưng lại chưa từng tin tưởng tôi. Rốt cuộc thì những năm qua các người coi tôi là gì?
Ông ta liền ném ánh mắt về phía Phương Ly Nhi tỏ vẻ tức giận. Chuyện này chung quy cũng từ cô ta mà ra. Cô ta giật mình vội cuống quýt giảo biện.
- Uông Tư Lệnh, ngài có biết chị ta là loại người thế nào không? Đêm qua chị ta cùng đàn ông làm ra những loại chuyện hạ đẳng. Ngài không nên bảo vệ chị ta mới phải.
- Chuyện hạ đẳng? Chuyện hạ đẳng của cô là lên giường với đàn ông?
- Phải, chị ta biến mất khỏi tiệc sinh nhật, đến sáng hôm nay mới trở về, khắp người toàn là dấu vết hoan ái. Không phải là cùng đàn ông lăn lộn trên giường thì là gì?
- Cô tận mắt nhìn thấy sao?
- Phải. Em tận mắt nhìn thấy chị ấy vào phòng của một đàn ông lạ mặt. Khẳng định là tình nhân của chị ta, bọn họ xác định đã ở trong đó làm những chuyện xấu hổ không dám để cho người ta biết được.
- Những chuyện đáng xấu hổ sao? Cô tận mắt nhìn thấy, vậy tại sao lại không nhìn thấy người đàn ông đó chính là tôi?
Nghe thấy những lời này, Phương Ly Nhi như bị ai đó điểm huyệt, đứng chết sững tại chỗ. Cô ta không dám tin người đàn ông đêm qua ở cùng Bạch Ly lại là Uông Tử Thần.
- Là ngài sao? Không thể nào! Có phải là Ngài đang bảo vệ cho cô ta không?
- Tại sao lại không thể nào? Tôi chính là loại đàn ông hạ tiện cũng chị gái cô lăn lộn trên giường đêm qua đó.
Nhìn thái độ cao ngạo khi nói về chuyện đáng xấu hổ đó của hắn quả thật là rất khác người. Khi chất uy vũ đó của hắn khiến cho Sở Quân Tùng không khỏi khiếp sợ.
Hóa ra người mà hắn đang tìm lại chính là đứa con gái nuôi kia của ông ta. Phương Ly Nhi lại càng không ngờ đến mà mắng Uông Tử Thần là hạ tiện, đúng là không biết sống chết. Ông ta gằn giọng quát Phương Ly Nhi.
- Ly Nhi, mau xin lỗi Uông thiếu đi.
Cô ta vội vã cúi đầu xin lỗi.
- Em xin lỗi ạ. Em không biết....
- Phương Ly Nhi, cô không cần phải giả vờ giả vịt làm gì. Nếu như không phải đêm qua cô hạ thuốc tôi thì sao mà có cảnh tượng này được chứ?
Phương Ly Nhi bị Sở Quân Tùng nhìn đến chột dạ, cô ta chạy đến nắm lấy tay ông ta vội vàng khóc lóc giải thích.
- Con quả thật không có bỏ thuốc chị. Con là con gái của ba mà, con là người thế nào chẳng lẽ ba không hiểu sao?
Diễn xuất của Phương Ly Nhi quả nhiên là xuất sắc, chẳng mấy chốc nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt, từng tiếng nấc nghẹn ngào trông như vô tội lắm vậy.
Sở Quân Tùng vừa thẹn vừa giận. Ông ta quả thật không dám tin Ly Nhi lại dám làm ra chuyện tày đình này. Dù sao tốt xấu gì đứa con gái này cũng là con gái ruột của ông ta. Nó đang chảy dòng máu của ông ta trong huyết quản, bây giờ mà khẳng định chuyện này thì chẳng khác nào tự rước nhục vào thân.
- Bạch Ly, chắc chắn không có chuyện này, Ly Nhi là em gái của con mà. Sao em lại hãm hại con được? Nhất định là con nói sai rồi!
Bạch Ly cười nhạt, quả nhiên là ông ta vẫn không chịu tin cô. Phương Ly Nhi luôn tạo lớp mặt nạ hiếu thảo, ngoan ngoãn lễ phép còn Bạch Ly lại là một người vô dụng, thích làm trái ý cha mẹ. Nói ra thì ai sẽ tin chứ?
Cô rúc đầu vào ngực Uông Tử Thần, sống mũi có chút cay cay, hốc mắt đã ươn ướt.
- Các người không tin thì thôi. Uông Tử Thần, tôi không muốn ở lại đây nữa. Chúng ta rời khỏi đây có được không?
- Vậy em gọi tôi là ông xã đi, tôi sẽ miễn cưỡng mà đáp ứng cho em.