Cô ta chính là Tiêu Nguyệt Nghiên.
Lần trước khi Lâm Hữu Triết cứu Lâm Tâm Nhi đi, còn đánh cô ta, nhưng sau đó cô ta không tra ra được tin tức của anh.
Không ngờ bẵng đi một thời gian, Lâm Hữu Triết lại giết anh họ của cô ta.
Nghe xong lời giải thích của Tiêu Nguyệt Nghiên.
Đám người nhà họ Tiêu mới bừng tỉnh.
Thì ra Lâm Hữu Triết chính là con nuôi của Tiêu Thiên Ngọc.
“Nói cách khác, sở dĩ Lâm Hữu Triết kết thù với nhà họ Tiêu là vì Tiêu Thiên Ngọc, lại còn cả đứa con hoang Lâm Tâm Nhi kia nữa đúng không?”
Tiêu Tung Hoành cười khẩy hỏi.
“Dạ đúng rồi ạ!”
Tiêu Nguyệt Nghiên nghiến răng nói: “Sau khi Tiêu Thiên Ngọc chết, nếu không nhờ nhà họ Tiêu chúng ta cưu mang, thì nó đã chết ở xó xỉnh nào đó lâu rồi”.
“Vậy mà giờ Lâm Hữu Triết không những không cảm ơn, còn dám giết chết anh Tiêu Nguyên, việc làm này của hắn không khác gì loài cầm thú cả!”
“Đúng, Lâm Hữu Triết không phải con người!”
“Loại súc sinh này chúng ta phải giết nó”.
“Nhất định chúng ta phải trả thù cho Tiêu Nguyên”.
Lúc này con cháu nhà họ Tiêu đồng loạt lên tiếng, kết tội Lâm Hữu Triết.
Tiêu Tung Hoành gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Nếu đã như vậy, việc giải quyết Lâm Hữu Triết giao cho mấy đứa xử lý”.
“Lần này Tiêu Nguyên bị hại, ngoại trừ việc Lâm Hữu Triết đã dùng những thủ đoạn bỉ ổi ra, thì cũng do nó không phòng bị trước, nên sau này các người đối đầu với hắn thì nhất định không được khinh thường”.
“Nếu ai loại trừ được hắn, báo thù cho Tiêu Nguyên, thì lần sau sẽ được đưa vào danh sách đề cử”.
“Dạ thưa ông!”
Đám con cháu nhà họ Tiêu nghe thấy bốn chữ “danh sách đề cử” thì mừng ra mặt.
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết trở về núi Long Đằng.
“Anh Lâm, anh về rồi”.
Tôn Hộc thấy Lâm Hữu Triết bình anh trở về thì thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy thằng nhãi ranh, nhằm nhò gì”.
Lâm Hữu Triết hờ hững nói.
“Tôn Hộc, từ giờ về sau cậu trông coi ở núi Long Đằng, bảo vệ cô giáo Đường và Lâm Tâm Nhi”.
“Dạ, tôi nhất định sẽ bảo đảm sự an toàn cho cô giáo và Lâm Tâm Nhi”.
Tôn Hộc nghiêm người, cung kính chào Lâm Hữu Triết theo đúng chuẩn tác phong quân đội.
Lâm Hữu Triết gật đầu, sau đó đi đến chỗ Lâm Tâm Nhi.
Đường Uyển tò mò lại gần, hỏi: “Anh Tôn cũng là quân nhân sao?”
Tôn Hộc lắc đầu: “Anh Lâm thì đúng rồi, còn tôi thì sắp thôi”.
Đường Uyển suy tư điều gì đó rồi gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng rồi, tôi nấu xong cơm rồi đó, mọi người mau qua ăn đi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!