"A!"
Cuối cùng, gã côn đồ cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người rơi vào trạng thái thần trí bất định.
Những tên côn đồ khác cũng không khá hơn là bao, tất cả đều ôm đầu và phát ra những tiếng la hét khủng khiếp.
Lâm Hữu Triết quay lại xe, rồi rời đi mà đầu chẳng thèm nhìn lại.
Lâm Kiến Hồ muốn ra oai phủ đầu với anh, vậy thì anh sẽ “đáp lễ” đàng hoàng.
Khi trở lại khách sạn Đông Hoa.
Cô nhân viên ở quầy lễ tân bước tới, đưa cho anh một chiếc điện thoại di động.
Lâm Hữu Triết hơi ngờ vực, nhưng vẫn lên tiếng cảm ơn.
Sau khi trở về phòng, một cuộc gọi video gọi vào chiếc điện thoại đó.
Lâm Hữu Triết nhấn nút trả lời, trên màn hình lập tức xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Chính là Lâm Kiến Sơn!
Phía sau ông ta còn có ông tư nhà họ Lâm - Lâm Kiến Hải và một người đàn ông khá giống với hai người bọn họ.
Người này chính là Lâm Kiến Hồ - ông ba nhà họ Lâm.
Có điều, lúc này trên người ông ta toát ra khí thế hung hãn, vừa nhìn đã biết là người từng làm không ít chuyện ác như giết người phóng hỏa.
"Lâm Hữu Triết, chắc mày không ngờ bọn tao sẽ quay lại đâu nhỉ?"
Lâm Kiến Sơn vừa nhìn thấy Lâm Hữu Triết đã lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cút, ông không có tư cách nói chuyện với tôi”.
Lâm Hữu Triết bình tĩnh đáp.
"Mày nói gì cơ?"
Nghe thấy vậy, Lâm Kiến Sơn suýt chút nữa đã nghiến nát răng.
Lúc này, Lâm Kiến Hồ chậm rãi tiến lên: “Anh cả, để tôi”.
Mặc dù ông ta gọi Lâm Kiến Sơn là anh cả nhưng giọng điệu lại không có chút tôn trọng.
Lâm Kiến Sơn cũng rất phối hợp, vội vàng quay màn hình về phía Lâm Kiến Hồ.
"Lâm Hữu Triết, năm đó anh hai thu nhận mày, tao đã biết mày sẽ là một tai họa, nhưng không ngờ lại là thật”.
Ánh mắt Lâm Kiến Hồ sắc bén, cười khẩy nói.
"Ông nói xong chưa?"
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết vẫn rất bình thản.
"Mày muốn làm gì?"
"Nói xong thì cút, bảo lão cáo già Lâm Khánh Quốc lăn ra đây gặp tôi”.
Lâm Hữu Triết hét lớn.