Cô vừa quay đầu lại nhìn, hóa ra là Kiều Lâm Na.
Lúc này, ngực cô ta lại to như cũ, cằm cũng trở về vị trí ban đầu, xinh đẹp động lòng người.
“Sao cậu lại ở đây?”
Sở Hạ Vũ nghi ngờ hỏi.
“Cậu có ý gì vậy? Buổi đấu giá đâu phải do nhà cậu tổ chức, cậu được tới sao tôi không được tới?”
“Tránh ra, đừng chắn đường của tôi!”
Kiều Lâm Na không vui đẩy Sở Hạ Vũ ra, ngạo nghễ đi về phía trước.
Sở Hạ Vũ quay lại phòng bao, Lâm Hữu Triết vừa định bảo cô ngồi xuống thì lại phát hiện ra mắt cá chân của cô hơi lạ, đi lại khập khiễng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không sao, em không cẩn thận bị trẹo chân thôi”.
Sở Hạ Vũ miễn cưỡng cười nói.
Lâm Hữu Triết không nói gì, liếc mắt nhìn người phục vụ ở cửa.
Người đó lập tức bước lên, kể lại toàn bộ những chuyện vừa chứng kiến.
“Hữu Triết, chỉ là chuyện nhỏ thôi, em không ngờ lại gặp cậu ta…”
“Anh sẽ xử lý”.
Lâm Hữu Triết vỗ nhẹ tay Sở Hạ Vũ, ra hiệu cho cô không cần lo lắng.
Sau đó, anh bảo người phục vụ mang dầu hoa hồng đến, cẩn thận giúp cô bôi thuốc lên bàn chân mềm mại.
Buổi đấu giá hôm nay chủ yếu sẽ bán đấu giá một số mặt hàng thời trang, bao gồm các loại châu báu, kim cương.
Có thể nói đây là buổi đấu giá dành riêng cho phái nữ.
Trong cả hội trường, ngoại trừ phòng bao của Lâm Hữu Triết và Sở Hạ Vũ, còn hai ba phòng bao xung quanh không biết ai đang ở trong.
Những vị khách bình thường ngồi ở sảnh bên dưới.
Kiều Lâm Na và bạn trai cô ta ngồi ở hàng ghế thứ ba.
Lâm Hữu Triết ngồi trong phòng bao riêng cũng có thể cảm nhận được bộ dạng vênh váo hung ác của cô ta.
Chẳng mấy chốc, buổi đấu giá được bắt đầu.
Những cuộc đấu giá đầu tiên chỉ là những món đồ trang sức và ngọc bích thông thường, rất ít người tham gia đấu giá.
Kiều Lâm Na ngồi đó thoa sơn móng tay, dáng vẻ chẳng thèm quan tâm, thỉnh thoảng còn say sưa nhìn móng tay
Khi buổi đấu giá đang diễn ra giữa chừng, một đôi vòng tay ngọc bích được đưa lên, giá khởi điểm là hai trăm sáu mươi nghìn tệ.
Kiều Lâm Na lập tức làm nũng với người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông đó không thể chịu nổi sự nũng nịu này, lập tức giơ bảng ra giá.
Không biết vì sao, Lâm Hữu Triết đột nhiên cảm thấy người đàn ông bên cạnh Kiều Lâm Na hơi quen mắt.
Nhưng chỉ nhìn từ phía sau nên anh không thể nhận ra được mình đã gặp người này ở đâu.
“Vâng, anh Lâm đã ra giá đôi vòng ngọc này là năm trăm tám mươi nghìn tệ, xin hỏi còn ai ra giá thêm không? Năm trăm tám mươi nghìn lần thứ nhất!”
Người dẫn chương trình trên sân khấu chỉ vào người đàn ông bên cạnh Kiều Lâm Na, phấn khích nói.
Mặt Kiều Lâm Na cũng đỏ bừng lên vì sung sướng, ôm chặt người đàn ông bên cạnh.
Lúc này, cô ta đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta.
“Anh ta cũng họ Lâm ư?”
Lâm Hữu Triết nhíu mày.