Rõ ràng là chị em, nhưng mọi thứ của Sở Hạ Vũ lại tốt hơn cô ta, người thích Sở Hạ Vũ rất nhiều vô số, còn cô ta vẫn không có ai theo đuổi.
Hôm nay khó khăn lắm cô ta mới thắng một ván nên cô ta sẽ không dễ dàng tha cho Sở Hạ Vũ!
Đám họ hàng nhìn chằm chằm Sở Hạ Vũ, ánh mắt nghiền ngẫm, chờ cô nói lời xin lỗi.
“Hạ Vũ, mau nhận lỗi đi, với hoàn cảnh bây giờ của nhà cô, nếu không có ai hợp tác thì chỉ có thể hít không khí để sống thôi, đúng không nào?”
“Nói không sai, mọi người đều là họ hàng, nhận sai cũng không có gì mất mặt cả”.
“Đúng vậy, mau chia tay với thằng người yêu bất tài không nhờ vả được của cháu đi, để cô giới thiệu một người khác cho cháu!”
Đám họ hàng chen nhau lên tiếng, cứ như đang muốn tuyên án tử cho Sở Hạ Vũ.
Đúng lúc đó, một giọng nói vô cùng bình tĩnh bỗng nhiên vang lên.
“Nếu không nói xin lỗi thì sẽ thế nào?”
Mọi người hoảng hốt, nhìn về phía giọng nói.
Lâm Hữu Triết nãy giờ vẫn im lặng ngồi trong góc, đột nhiên lại lên tiếng.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, đi đến bên cạnh Sở Hạ Vũ, đặt tay lên bả vai của cô: “Các người luôn miệng bắt Hạ Vũ xin lỗi, tôi thật sự muốn hỏi, cô ấy đã làm sai điều gì?”
“Hừ, cậu là cái gì, ở đây tới lượt cậu nói chuyện sao?”
Tần Cao Nhã trừng mắt, nổi giận đùng đùng lớn tiếng với Lâm Hữu Triết.
“Tên tội phạm cưỡng gian, mau cút ra ngoài cho tôi, ở lại đây làm bẩn mắt chúng tôi”.
Cô ta thật sự đã bị chọc giận, một tên tội phạm cưỡng gian lại dám phản bác cô ta sao?
Nếu không nhờ mặt mũi của bọn họ thì ngay cả khách sạn Đông Hoa, Lâm Hữu Triết cũng không bước vào được!
Lâm Hữu Triết khẽ nhíu mày, cả người tỏa ra sát khí lạnh băng.
Cho dù con người không so đo tính toán với con kiến, nhưng con kiến vẫn một mực cắn trên chân người, cũng sẽ khiến con người cảm thấy khó chịu.
Khi anh đang định dạy dỗ Tần Cao Nhã một trận, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Một đám người cầm ly rượu đi vào từ bên ngoài.
Đám người này đều dữ tợn hung ác, tất cả họ hàng đều sợ đến mức không dám lên tiếng.
Chuyện quái gì thế này, ai lại chọc vào đám người hung tợn này thế?
Triệu Bác Tài cũng khó hiểu, cho đến khi hắn nhìn thấy ‘nhân vật lớn’ ở phía sau đám người, sắc mặt lập tức bị dọa đến mức tái nhợt.
“Lôi Gia, Lôi Gia sao ông lại đến đây?”
Triệu Bác Tài vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Bởi vì lúc này xuất hiện ở cửa phòng bao là Thành Bắc Vương - Lôi Lão Hổ!