“Mau giao bức thư pháp kia ra đây!”
Hai mắt Tần Hương Lan đỏ bừng.
“Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy chứ! Đây đâu phải là đồ của chúng ta”.
Sở Hạ Vũ không chịu nổi nữa, đành lên tiếng.
“Mẹ không quan tâm, đây là thứ Lâm Hữu Triết tặng mẹ thì đó là đồ của mẹ!”
Tần Hương Lan hét lên.
“Nhưng chẳng phải lúc đó mẹ không cần sao?”
Sở Hạ Vũ không vui nói: “Mẹ còn bảo Hữu Triết cầm đồ rồi cút ra khỏi nhà chúng ta, mẹ quên rồi à?”
“Mẹ không nói vậy, chắc chắn là con nhớ nhầm rồi!”
Tần Hương Lan thản nhiên phủ nhận, nhìn chằm chằm vào bức thư pháp trong tay Lâm Hữu Triết.
Bức tranh này ba trăm triệu đấy, nếu lấy được nó thì ba ta sẽ kiếm được một khoản tiền lớn.
Sở Hạ Vũ định phản bác, nhưng lại bị Lâm Hữu Triết ngăn lại.
Chỉ là một bức thư pháp thôi mà, Tần Hương Lan muốn thì đưa cho bà ta là được. Lâm Hữu Triết không hề để ý tới những thứ vật ngoài thân này.
Anh đang định đưa bức thư pháp ra thì một luồng kình khí phóng thẳng về phía Sở Hạ Vũ.
Lâm Hữu Triết lập tức bước lên trước cô, tung ra một cú đánh.
Bùm!
Kình khí bùng nổ, Sở Hạ Vũ và những người khác gần như bị kình phong đánh ngã.
“Ai?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Hừ, có bản lĩnh đấy, đáng để tôi đích thân ra tay”.
Trong bóng tối, một ông lão mặc áo bào, chầm chậm bước ra.
Khuôn mặt cụ ta nhăn nheo, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết.
“Những người không liên quan mau tránh ra, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn!”
Ánh mắt ông lão quét qua Sở Hạ Vũ và vợ chồng Tần Hương Lan rồi lạnh lùng nói.
Tần Hương Lan giật mình, nhanh chóng nhặt bức thư pháp lên rồi kéo Sở Hạ Vũ quay người bỏ chạy.
“Hữu Triết!”
Sở Hạ Vũ giật mình, muốn vùng ra.
Nhưng lại bị bố mẹ giữ chặt, lôi lên xe rời đi.
“Mẹ, mẹ thả con xuống đi, Hữu Triết có thể gặp nguy hiểm!”