"Tao khuyên mày nên tự biết thân biết phận, ngoan ngoãn quỳ xuống chờ chết đi, nếu không tiền bối Mã mà ra tay thì mày tiêu đời đấy!"
"Không cần nhiều lời với hắn, bắt hắn lại trước đi!"
Lúc này, Tiêu Tung Hoành giơ tay lên, ý bảo mọi người trật tự.
Lão ta tiến lên trước một bước, cười khẩy, nói: "Lâm Hữu Triết, thời gian hẹn trong bức thư là buổi trưa, giờ đã muộn mất một tiếng đồng hồ rồi, sao giờ cậu mới tới?"
"Tôi còn tưởng là cậu bị dọa tới mức cao chạy xa bay rồi cơ đấy!"
"Ha...ha...ha!"
Mọi người đều cười phá lên, tiếng cười vô cùng chói tai.
Lâm Hữu Triết nhếch mép, lạnh lùng nhìn từng người một, nói: "Thật lấy làm ngại quá, tôi nhờ người xem phong thủy nên mất thời gian chút nên để mọi người phải chờ lâu".
"Xem phong thủy gì, cậu định nhờ tìm mộ của mình sao?"
Một con em nhà họ Tiêu hỏi Lâm Hữu Triết.
Mọi người đều cười phá lên, ánh mắt lộ rõ vẻ bỡn cợt.
Lâm Hữu Triết không nói gì, búng tay một cái.
Rầm!
Tiếng động cơ nổ máy ầm ầm.
Sau đó chỉ thấy tưởng ở sân nhà họ Tiêu bị năm, sáu chiếc máy ủi đất ủi đổ.
Chậc...!
Người nhà họ Tiêu hệt như bị bóp nghẹt cổ, tiếng cười chói tai cũng tan biến.
Bọn họ nhìn tưởng sân sụp đổ, vô cùng tức giận.
Nhưng vẫn đợi cho màn bụi tan dần.
Lúc nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài bức tưởng, bọn họ càng thêm sững sờ.
Phía ngoài bức tường đó chất đầy những chiếc quan tài màu đỏ.
Trên nắp mỗi chiếc quan tài còn dán ảnh.
Lại gần xem, thì ra những tấm ảnh đó đều là ảnh của những người đang còn sống của nhà họ Tiêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!