Lâm Hữu Triết không nói không rằng, lẳng lặng đặt tấm bài vị của Tiêu Thiên Ngọc lên trên bàn.
Sau đó túm lấy tóc của Tiêu Tung Hoành, dập đầu lão ta xuống đất.
Phịch!
Đầu Tiêu Tung Hoành đập mạnh trên đất, máu chảy be bét.
“Đáng ra ông phải dập đầu trước mẹ tôi lâu rồi!”
Nghe thấy anh nói vậy, đám người còn lại nhà họ Tiêu bắt đầu chuyển hướng, dập đầu điên cuồng trước bài vị của Tiêu Thiên Ngọc.
Lúc này, bên trong sân nhà họ Tiêu người ta chỉ nghe thấy âm thanh dập đầu.
Tiêu Tung Hoành nhìn những gì xảy ra trước mắt với bộ mặt thê lương, thở dài: “Nhà họ Tiêu, mất thật rồi!”
Lúc này, Long Diệu đột nhiên đi đến bên cạnh Lâm Hữu Triết, nói nhỏ: “Anh Lâm, đã sắp xếp xong rồi”.
“Ừ, đưa người nhà họ Tiêu đến biên giới làm bộ đội đi”.
Nói xong, anh lạnh lùng xoay người rời đi.
Anh không muốn đuổi cùng giết tận, đối với những kẻ súc sinh táng tận lương tâm này thì cái chết không thôi là quá nương tay với bọn họ.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tiêu, anh đến công viên tưởng niệm.
Anh đứng trước mộ phần Lâm Kiến Hà, Tiêu Thiên Ngọc cả một ngày.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hạ Vũ gọi điện thoại cho anh.
“Hữu Triết, chiều em phải đi tỉnh một chuyến, anh đi cùng em được không?”
Sở Hạ Vũ hỏi.
“Em xuống dưới tỉnh làm gì?”
Lâm Hữu Triết cảm thấy ngạc nhiên.
“Nhờ sức ảnh hưởng của công trình cải tạo khu nhà ở cũ mà bất động sản Duyệt Tâm đã trở thành công ty có tiếng tăm ở Giang Thành”.
“Em nhận được lời mời của hội liên hiệp bất động sản dưới tỉnh, họ mời đi tham dự tiệc rượu, ở đó em có thể kết giao với nhiều dân làm ăn”.
“Được, anh đi cùng em”.
Lâm Hữu Triết nghĩ một chút rồi đồng ý.
Quả thật, nếu muốn duy trì và phát triển bất động sản Duyệt Tâm thì không thể chỉ dựa vào mỗi công trình cải tạo khu nhà ở cũ được.
Vừa hay anh định đi tỉnh để tính sổ với nhà họ Nhạc và nhà họ Lê, nếu Sở Hạ Vũ đi cùng thì anh cũng đỡ phải sắp xếp người bảo vệ.
Anh dặn dò Long Diệu đặt hai tấm vé tàu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!