“Anh Tiền, cuối cùng anh cũng tới rồi, chính là tên này, anh giúp tôi dạy dỗ cho hắn một trận, tôi sẽ thanh toán hết tất cả hoá đơn của các anh em đêm nay!”
Hải Uy vỗ ngực bảo đảm.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới việc mặt mày anh Tiền đã trắng bệch, hai chân run lên không ngừng.
“Tiền Đức Hỷ, trùng hợp thế, chúng ta lại gặp mặt rồi?”
Lâm Hữu Triết khẽ mỉm cười nhìn hắn rồi lên tiếng.
“Tôi, tôi, tôi…”
Tiền Đức Hỷ cảm thấy đầu mình choáng váng, quá mức không chân thật.
Tại sao lại gặp người đàn ông này ở nơi đây, hôm nay trước khi ra khỏi cửa rõ ràng hắn đã xem lịch rồi mà!
Tiền Đức Hỷ khóc không ra nước mắt, sợ tới mức sắp đái ra quần đến nơi.
“Anh Tiền, mau xông lên, đánh hắn!”
Hải Uy lớn tiếng gào lên.
“Lên, mẹ kiếp, lên cái đầu mày!”
Tiền Đức Hỷ lớn tiếng nói, giáng một cú tát lên trên mặt Hải Uy.
Hải Uy ngơ ngác, ôm lấy mặt đứng đó bất động.
Tiền Đức Hỷ lại đá thêm cho hắn một cú: “Cút sang một bên, đồ có mắt như mù!”
“Bố mày có đến thì cũng phải quỳ xuống trước mặt cậu Lâm, cái loại ranh con vắt mũi chưa sạch như mày mà cũng dám bất kính với cậu Lâm, muốn chết à?”
Nói xong, hắn lập tức đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Cậu Lâm, tôi không biết người mà thằng ranh này động đến là cậu, nếu như tôi biết thì nhất định sẽ không đến đây”.
“Không đúng, nếu như tôi biết thằng ranh này động đến cậu, tôi sẽ tới để thay cậu dạy bảo hắn, đúng là cái thứ có mắt như mù!”
“Anh nói nhảm nhiều quá”.
Lâm Hữu Triết nhíu mày: “Chỗ này giao cho anh xử lý, chúng tôi đi trước đây”.
“Được được, mấy người đi thong thả”.
Tiền Đức Hỷ nịnh nọt nói.
Sự việc cứ thế được dẹp yên, mấy người Sở Hạ Vũ và Dao Dao thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại.
Thế nhưng có thể rời đi, bọn họ chắc chắn đều vui vẻ.
Tuy vậy vừa bước tới trước cửa thì lại bị người chặn lại.
“Chờ đã, ai cho phép mấy người rời đi?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!