Huống hồ bản thân Lâm Hữu Triết chính là một tông sư võ đạo, thành thích ở trong giới võ đạo đã tới độ đỉnh cao.
Chỉ tiếc là trong chiến dịch kinh thiên động địa năm đó.
Để bảo vệ cho tướng lĩnh Thiên Cung, anh không tiếc phải trả giá bằng việc tổn hao nền móng của võ đạo, dồn toàn lực tiến công để giết chết tướng lĩnh của đại quân mười nước.
Đại quân mười nước như rắn mất đầu, lòng quân tan tác, chỉ biết chạy trốn bốn phía, không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa.
Mà cảnh giới võ đạo của anh cũng rơi vào vũng lầy, không thể phát triển thêm được nữa.
Lần này trở về, ngoài việc thực hiện lời hứa với Sở Hạ Vũ ra, anh còn muốn tìm một cơ hội điều trị căn bệnh khó nói này.
“Thằng ranh, mày phát điên rồi đấy à, mày có biết là mày đang nói gì không?”
Trương Dương lạnh lùng chế nhạo.
“Các anh đừng để ý tới tên điên này nữa, có khi hắn còn không biết mình đang nói cái gì đâu”.
Trương Linh Phi nói với ánh mắt thâm độc: “Đợi thêm một lúc nữa hắn sẽ biết ai mới là ếch ngồi đáy giếng thực sự!”
“Cậu Lâm, phải làm sao đây?”
Tiền Đức Hỷ lo lắng hỏi.
Hắn căn bản không có chỗ dựa nào, thường ngày dựa vào thân phận mấy anh em của mình nên mới dám tác oai tác quái ở bên ngoài.
Mấy cậu chủ này chịu nể mặt mấy người anh em của hắn nên mới gọi hắn một tiếng anh Tiền.
Lúc trước có chút phiền phức cũng sẽ giao cho hắn giải quyết, sau đó thưởng cho hắn chút tiền.
Thế nhưng một khi người khác không nể mặt nữa thì hắn cũng chẳng còn bất cứ cách nào.
Giống như lúc này.
Hải Uy rõ ràng đang đi tìm người có năng lực thật sự tới.
Một tên bảo vệ quèn như hắn thật sự không có cách nào xử lý!
“Không sao, giao cho tôi là được”.
Lâm Hữu Triết điềm nhiên nói.
Lúc này, bên ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân.
Chỉ thấy một gã đàn ông dáng người cao lớn, đeo hai con dao dài bên hông bước từ bên ngoài vào.
Mặc dù con dao dài vẫn chưa tuốt khỏi vỏ, thế nhưng cảm giác sắc lạnh đã bộc phát ra bên ngoài.
“Cậu chủ Hải, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Gã đàn ông nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng vàng.
“Anh Dương, anh phế bỏ thằng ranh này giúp tôi, bắt hắn quỳ xuống trước mặt tôi mà sám hối!”