“Người đâu, bắt lại cho tôi, đưa tới Cục Chấp pháp!”
Long Diệu lạnh lùng ra lệnh.
Mấy người Lý Hổ lập tức chạy từ bên ngoài vào.
Không nói lời nào đã bắt lấy Kỷ Phong, chuẩn bị dẫn hắn tới Cục Chấp pháp.
“Long Diệu, Long Diệu anh không thể làm như thế!”
Kỷ Phong gào lên: “Cậu tôi là Kỷ Hồng, ông ấy là cổ đông của tập đoàn Diệt Lâm, anh không thể bắt tôi!”
Thế nhưng chút uy hiếp này chẳng đáng là gì trong mắt Long Diệu.
Lúc này, Long Diệu đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Anh…”
Anh ta đang chuẩn bị lên tiếng thì bị ánh mắt của Lâm Hữu Triết chặn lại.
Long Diệu hiểu ý, quay sang nói với Tần Mộng Dĩnh: “Cô Tần, đều do tôi quản lý không đến nơi đến chốn, trong đoàn đội lại có loại người cặn bã đốn mạt như vậy, tôi thật sự xin lỗi!”
“Không sao, chủ tịch Long quá khách khí rồi!”
Tần Mộng Dĩnh vừa mừng vừa lo.
Long Diệu hiện nay là thương nhân có địa vị cao nhất ở Giang Thành.
Chỉ dựa vào tập đoàn Diệt Lâm, anh ta đã có thể sánh vai ngang hàng với những gia tộc lâu đời ở Giang Thành kia.
Một người cao xa vời vợi như vậy mà lại nói xin lỗi một ngôi sao như cô ta.
Loại đãi ngộ này, cô ta nghĩ cũng còn chẳng dám.
“Cô Tần, mau đi chuẩn bị đi, buổi biểu diễn vẫn sẽ được tổ chức như cũ”.
“Thế, thế nhưng tôi đã đắc tội với Giang Triều”.
Tần Mộng Dĩnh hơi lo lắng.
“Không sao hết, một kẻ ngoài vùng không dấy lên được sóng to gió lớn gì ở Giang Thành đâu”.
Long Diệu bình tĩnh nói, hoàn toàn không coi Giang Triều ra gì.
Anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nếu như công ty cô ruồng bỏ cô thì cô có thể tới làm việc tại những công ty giải trí dưới trướng tôi”.
“Chuyện này… chuyện này là thật sao?”
Tần Mộng Dĩnh cảm thấy đầu mình ong ong, cảm giác không chân thực một chút nào.
Cô ta vốn là người ở Giang Thành, trước đây vì muốn làm ngôi sao nên mới đi làm tại công ty giải trí ở vùng khác.
Có điều, một nơi xa lạ chắc chắn sẽ có rất nhiều bất tiện
Nếu như có thể làm việc ở đây thì tốt nhất!
“Cảm ơn chủ tịch Long nhiều lắm, tôi, giờ tôi sẽ đi chuẩn bị cho buổi biểu diễn!”
Tần Mộng Dĩnh vui vẻ tới mức sắp sửa hoá thành kẻ ngốc tới nơi, căn bản không chú ý tới việc Long Diệu vẫn luôn nháy mắt với Lâm Hữu Triết.
Tất cả những chuyện này đương nhiên đều là chủ ý của Lâm Hữu Triết.
Đợi sau khi cô ta rời đi, Long Diệu mới nặng nề thở phào một hơi.
“Anh Lâm, không biết anh có hài lòng với kết quả này không?”
Lâm Hữu Triết gật đầu nói: “Long Diệu, mặc dù bản chất của tập đoàn Diệt Lâm là một cơ quan tình báo”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!