Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc cậu còn chưa có thử cắn mình bao giờ.
Cậu nghĩ nghĩ, nhìn Bùi Nặc vẻ mặt nghiêm túc, cũng nghiêm túc mà suy nghĩ, "Bởi vì tôi tên Nguyễn Đường."
Kẹo mềm, vốn dĩ chính là ngọt mà.
Bùi Nặc bị câu trả lời này chọc cười, hắn nhịn không được đụng đụng cái trán Nguyễn Đường, thời điểm ngón tay lạnh lẽo đụng vào, hắn cảm nhận được một chút độ ấm thuộc về nhân loại, sẽ không làm hắn bị phỏng mà còn rất ấm áp.
"Muốn ăn cái gì, ta kêu quản gia phân phó người hầu đi làm."
Bùi Nặc đứng lên, lôi kéo Nguyễn Đường từ lồng ngực mình đứng dậy, hắn nhìn Nguyễn Đường bộ dáng có chút ngây thơ mờ mịt, đành tự mình đi xuống phân phó một tiếng, cường điệu yêu cầu quản gia làm chút đồ ăn bổ máu.
"Phòng của em ở cách vách, nếu thiếu cái gì có thể phân phó quản gia đi mua."
Hắn nguyên bản muốn để người hầu mang Nguyễn Đường đi xem phòng, nhưng là vừa chuyển đầu liền thấy Nguyễn Đường đứng ở đó tựa hồ có chút lẻ loi, hắn liền thay đổi chủ ý.
Tự mình mang Nguyễn Đường cùng đi.
Con mồi nhỏ của mình, vẫn là tự mình nuôi thì tốt hơn, chờ nuôi đến khi mập mạp rồi thì một ngụm ăn luôn.
Nguyễn Đường đối với phòng ngủ cũng không có yêu cầu gì, Bùi Nặc mang theo cậu đi xem, cậu liền đem đồ đạc của mình sắp xếp vào.
[ký chủ, nhớ đừng quên nhiệm vụ.]
Hệ thống hận sắt không thành thép nhắc nhở Nguyễn Đường, Nguyễn Đường lúc này mới ý thức được, chính mình vừa rồi chỉ mải nói chuyện, quên mất nhiệm vụ.
Nhưng khi nhắc tới nhiệm vụ, cậu lại có chút buồn bực, cậu không biết nói ngọt ngào, càng miễn bàn là nói với Bùi Nặc.
[nếu ký chủ không biết nói, có thể cố gắng thật gần gũi với mục tiêu nhiệm vụ, chế tạo nhiều không gian cùng thời gian ở chung.]
Đến lúc đó, tự nhiên sẽ nói được ra thành lời.
Không đợi Nguyễn Đường suy nghĩ xong, phía dưới quản gia cũng đã kêu cậu xuống ăn cơm, cậu vội vàng chạy xuống lâu, phát hiện Bùi Nặc đã ngồi đó chờ.
"Bùi tiên sinh, xin lỗi, làm ngài đợi lâu......"
Nguyễn Đường theo bản năng xin lỗi, nhưng lại bị Bùi Nặc giơ tay ngăn lại, Bùi Nặc nâng mí mắt, nhàn nhạt nói, "Không cần."
"Ăn cơm đi."
Trên bàn đặt vài món bổ máu, là đặc biệt dành cho Nguyễn Đường, Nguyễn Đường cũng không kén ăn, chẳng qua lượng cơm ăn có hơi ít, chỉ ăn một chén cơm liền không ăn nổi nữa.
Bùi Nặc nhíu nhíu mày, nhưng vẫn chưa nói gì.
Hắn ngừng đũa, dùng khăn tay lau khóe môi, tư thái rất ưu nhã thành thạo, "Vừa rồi xưng hô với ta vì sao lại dùng từ "ngài"?".
Người khác xưng hô vậy cũng không có gì, nhưng khi con mồi nhỏ xưng hô như vậy, hắn lại có chút để ý.
Tựa như vô hình chung đem khoảng cách giữa hai bên kéo ra xa.
"Bởi vì Bùi tiên sinh ngài ở trong lòng của tôi."
Nguyễn Đường có chút khẩn trương nói, ngón tay nhéo chiếc đũa, thùy tai lại đỏ, cậu lại lặp lại câu nói, "Tôi đặt Bùi tiên sinh ở trong lòng."
Ngài ở trong lòng tôi, hợp lại với nhau không phải chính là ngài sao? (Đoạn này không hỉu)
Ánh mắt Bùi Nặc gắt gao khóa chặt Nguyễn Đường, trong đó bao hàm vài phần suy nghĩ sâu xa của mình, hắn ngoắc ngón tay, có chút sung sướng, "Vậy về sau tiếp tục duy trì, tiếp tục gọi như vậy."
Hắn thích bộ dáng mềm mại mà lại khiếp đảm này của con mồi nhỏ.
Tựa hồ bất kỳ lúc nào đều có thể thẹn thùng đến cuộn tròn thành một cục.
Bùi Nặc rốt cuộc hiểu được những người bạn tốt của mình từ rất lâu về trước, vì cái gì lại muốn nuôi một Huyết Phó của riêng mình, các loại cảm giác hoàn toàn thuộc về mình này, thập phần mỹ diệu.
Hắn thích ánh mắt Nguyễn Đường nhìn mình.
[kiểm tra thấy chỉ số ấm áp của mục tiêu tăng lên, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thành công! Khen thưởng tích phân +3, hy vọng ký chủ tiếp tục duy trì!]
Hệ thống ở trong không gian nổ pháo hoa ăn mừng, kích động đến thiếu chút nữa khóc.
Tuy rằng chỉ là một chút tích phân nho nhỏ, nhưng đây cũng là một bước tiến nhỏ của Nguyễn Đường, không nên xem thường một bước nhỏ này, một bước nhỏ này khiến cho thế giới nhiệm vụ tiến triển nhanh hơn!
Nguyễn Đường nghe được âm thanh nhắc nhở, có phần kinh ngạc, nhưng bởi hệ thống kích động đã cảm nhiễm cậu, cậu cũng nhịn không được nở nụ cười.
Bùi Nặc lại cho rằng cậu nghe được lời nói của mình nên cao hứng, vì thế vươn tay, xoa xoa sợi tóc nhỏ của Nguyễn Đường, "Ngoan."
Nguyễn Đường thực ngoan ngoãn hướng hắn nở nụ cười.
Dưới sự hiểu lầm mỹ diệu này, bầu không khí trên bàn ăn mười phần hòa hợp.
Chờ đến lúc ăn cơm xong, Nguyễn Đường về tới phòng của mình, cậu lúc này mới phát hiện di động mình không cẩn thận đặt trên bàn đã phát đến một tin nhắn.
[tình huống sao rồi?]
Cậu nhìn tên người gửi, thế nhưng chính là người hôm nay ba Nguyễn đã đề cập qua, Lâm Ải.