Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tim Lâm Hư Tiên Tôn có chút run rẩy, toàn bộ lỗ tai đỏ bừng, y nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, lúc này mới lạnh nhạt mở miệng, "Buông ta ra." Cổ tay của y ẩn ẩn có chút đau, cả người cũng mệt mỏi, nhưng vẫn cố đánh lên tinh thần nói chuyện với Diệp Nam Kỳ vài câu.
Đứa nhỏ này là do y tự mình ôm trở về, nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ xíu cho tới bây giờ, đây cũng không phải là dưỡng con chó con mèo gì, sức lực cùng tâm huyết rót vào người Diệp Nam Kỳ là không thể kể hết được.
Diệp Nam Kỳ dán gương mặt trên đầu gối Lâm Hư Tiên Tôn, ngữ khí có chút bất mãn, "Rõ ràng trước kia còn ôm ta."
Hắn nửa khép con mắt, hô hấp có chút thô nặng, giống như đang khắc chế hay áp lực cái gì, "Sư tôn, chỉ nhìn một mình ta không được sao?"
"Người đừng đi quản những chuyện khác nữa."
Hắn nhìn ra được, mấy năm nay Lâm Hư Tiên Tôn luôn bế quan không ngừng, nhưng thân thể lại càng ngày càng trở nên suy yếu. Diệp Nam Kỳ có chút hoài nghi, Lâm Hư Tiên Tôn có phải sử dụng trận pháp gì vi phạm Thiên Đạo hay không, cho nên mới bị phản phệ.
Sư tôn hắn vô dục vô cầu, dường như cái gì cũng không nhập được vào mắt y, nhưng mà, thứ duy nhất treo trong lòng y chính là sư muội.
Lại là nữ nhân kia.
Diệp Nam Kỳ cúi đầu, tức giận cùng ghen ghét dưới đáy lòng giống như dã thú gặm cắn trái tim hắn, nhưng hắn lại không biết nên làm như thế nào mới phải.
Lâm Hư Tiên Tôn cúi đầu nhìn Diệp Nam Kỳ, ánh mắt y cực kỳ ôn nhu, chút lạnh lẽo trong mắt cũng tan rã không ít, y thật cẩn thận vuốt ve đầu tóc Diệp Nam Kỳ, ngữ khí lại vô cùng kiên định.
"Không được."
Diệp Nam Kỳ bị những lời này làm cho đầu óc nóng lên, cả người không mấy dễ chịu, hắn đột nhiên đứng lên, buột miệng thốt ra, "Sư tôn, lòng ta duyệt..."
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Lâm Hư Tiên Tôn đột nhiên thay đổi sắc mặt, y lạnh mặt, ánh mắt lạnh băng nói với Diệp Nam Kỳ, "Đi ra ngoài."
Ngực Diệp Nam Kỳ buồn bực một trận, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn không biết có phải Lâm Hư Tiên Tôn đã hiểu rõ tâm ý của hắn hay không, cho nên mới cố ý ngắt lời hắn, dù sao thời gian quá mức trùng hợp rồi.
Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt Lâm Hư Tiên Tôn khó coi, đành phải ủ rũ đi ra bên ngoài.
Chờ đến khi cửa khép lại, Lâm Hư Tiên Tôn đột nhiên hộc ra một miệng máu.
Y dường như thoát lực dựa vào ghế, linh khí quanh thân có trong một chớp mắt chợt tiêu tán, ngay cả đuôi tóc tựa hồ cũng nhiễm lên sương trắng.
Lâm Hư Tiên Tôn cuộn ống tay áo trái lên, trên làn da tái nhợt kia thình lình xuất hiện một miệng vết thương bị cắt ra thật sâu, còn chưa có khép lại, khẽ động một chút là lại chảy máu.
Thời gian của y không còn nhiều lắm.
Ngày hôm sau khi Tư Cửu Lê đi nội môn nhận nhiệm vụ, hắn nghe được một chút tin tức, nói là Lâm Hư Tiên Tôn cùng với Diệp Nam Kỳ hình như xảy ra tranh chấp, Diệp Nam Kỳ khi đi ra khỏi chỗ ở của Lâm Hư Tiên Tôn, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tư Cửu Lê cũng không quan tâm lắm, trừ bỏ Nguyễn Đường ra, hắn luôn không để ý đến những người khác.
Hắn nhận nhiệm vụ xong, đi ra sau núi bắt về một con gà rừng, chuẩn bị hầm canh cho Nguyễn Đường.
Kỳ thật sau núi cũng có thỏ hoang, nhưng gần đây Tư Cửu Lê cố kỵ Nguyễn Đường, dù sao trước mặt Nguyễn Đường ăn đồng loại của cậu hình như không được tốt lắm, còn có lý do khác là Nguyễn Đường không thích hắn chạm vào sinh vật có mao mao.
Vừa chạm vào liền sẽ tức giận, ủy khuất bọc mình trong chăn giận dỗi.
Lại còn sẽ lầm bầm làu bàu, "Mao mao của ta sờ không tốt sao, vì sao lại muốn đi sờ mao mao của người khác", "Quỷ đáng ghét", "Đại phôi đản"
Mỗi lần Tư Cửu Lê nghe được, luôn có chút dở khóc dở cười.
Tư Cửu Lê giết gà rừng, lại vặt sạch lông, thả vào trong nồi hầm, sau đó hắn vào trong phòng nhìn nhìn, thì thấy một con thỏ con ghé vào trên giường ngủ thành hình chữ X, ngực hơi phập phồng, móng vuốt nhỏ còn đặt lên một góc quần áo của Tư Cửu Lê, lật người một cái là lại ôm quần áo vào trong ngực.
Giống như quen hơi rời một chút là không chịu được.
Tư Cửu Lê lấy ra chiếc khăn nhỏ đắp lên người Nguyễn Đường, lúc này mới đi ra ngoài bắt đầu luyện kiếm.
Cho tới nay hắn mới miễn cưỡng học được chiêu thức thứ hai. Muốn học được sâu hơn cần xem thiên phú cùng năng lực lĩnh ngộ. Theo tu vi tăng dần lên, Tư Cửu Lê đã có thể thông thạo sử dụng thức thứ nhất.
Kiếm pháp này tuy đơn giản nhưng lực lượng trong đó lại vô cùng kinh người, trong quá trình luyện tập không ngừng nghỉ, Tư Cửu Lê còn lĩnh ngộ ra một tia kiếm ý.
Có một tia kiếm ý này, cho dù có giao thủ với người cao hơn hắn một cảnh giới cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong.
Luyện một hồi lâu, Tư Cửu Lê ra một thân mồ hôi, hắn lau qua thân thể, mới vừa vào nhà đã thấy Nguyễn Đường hóa thành hình người, không quá tỉnh táo ngồi ở bên bếp lò, cái đầu nhỏ gật gà gật gù.
Tư Cửu Lê buồn cười nhéo nhéo gương mặt Nguyễn Đường, tuy đáy lòng đã rõ ràng nhưng vẫn muốn trêu đùa Nguyễn Đường, hỏi, "Qua đây từ khi nào, sao ta lại không nhìn thấy ngươi?"
Bị Tư Cửu Lê hỏi, con sâu ngủ của Nguyễn Đường bay đi mất, cả người lập tức thanh tỉnh.
Cậu trợn tròn đôi mắt, ấp úng lắp bắp hồi lâu lại không nói được lời nào.
Tư Cửu Lê cũng không đùa cậu nữa, hắn đi phòng bếp bưng canh gà đã hầm xong đặt tới trước mặt Nguyễn Đường, tỉ mỉ vớt hết váng dầu ra mới đưa cái muỗng cho Nguyễn Đường, "Uống chậm một chút, cẩn thận nóng."
Nguyễn Đường lên tiếng, cầm cái muỗng uống từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng còn đút cho Tư Cửu Lê một ngụm.
Ban đầu khi cậu còn là một con thỏ chưa từng được ăn thịt, sau khi khai linh trí hóa thành hình người thì được một con Hoa Hồ Điệp dẫn đến phố nhân loại, đi ăn ở tửu lâu tốt nhất.
Khi đó cậu mới biết được, hóa ra thịt ăn ngon như vậy, lại còn có nhiều cách làm không giống nhau, khiến cho cậu thèm đến chảy nước miếng.
Nhưng mà cậu không có tiền, sau đó lần nào cũng chỉ đứng xa xa nhìn tửu lầu kia một cái rồi rời đi.
Sau khi hóa thành hình người, bọn họ đã khác với những con thú bình thường khác, thân thể cũng không giống như trước kia.
Uống xong canh là tới giữa trưa rồi, Tư Cửu Lê ngồi một bên xem sách dã sử. Hắn cúi đầu, mũi cao thẳng, khuôn mặt bình tĩnh lại thâm thúy, ánh mặt trời rơi xuống trên người hắn tản ra quầng sáng nhàn nhạt.
Nguyễn Đường ngây người một chút, nhịn không được đi tới trước mặt Tư Cửu Lê, vươn cánh tay ra mềm mại nói, "Ôm một cái."
Cậu nhịn không được muốn để Tư Cửu Lê ôm cậu.
Tư Cửu Lê thả sách xuống, ôm Nguyễn Đường ngồi lên đùi, hắn hôn hôn chóp mũi Nguyễn Đường, nhìn cậu, đáy mắt mang ý cười, "Dính người như vậy sao?"
Nguyễn Đường tức giận cắn lỗ tai Tư Cửu Lê một ngụm, rầu rĩ nói, "Mới không phải dính người đâu."
Cậu chỉ là quá thích mà thôi.
Tư Cửu Lê càng ôm chặt Nguyễn Đường vào trong lòng ngực, nhìn bộ dạng này của Nguyễn Đường thì không nhịn được trêu cậu, "Ngươi đáng yêu như vậy, có người nào khác thích ngươi không?"
Sau khi hỏi ra câu này, người khẩn trương ngược lại là Tư Cửu Lê.
Hắn cảm thấy tình địch của mình hẳn là rất nhiều.
Nguyễn Đường bắt lấy ngón tay Tư Cửu Lê, không để bụng nói, "Người khác thích thì có quan hệ gì với ta."
"Hơn nữa, thích ta rất vất vả, ta cũng không muốn làm phiền người khác."
Cậu nhìn về phía Tư Cửu Lê, đôi mắt tròn xoe lập loè một chút ánh sáng nhàn nhạt, giống như ngôi sao xẹt qua phía cuối chân trời, Nguyễn Đường câu lấy ngón út Tư Cửu Lê, âm thanh mềm mại mang theo một chút thăm dò.
"Ngươi chịu khó vất vả một chút, có được không?"