Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Tư Cửu Lê rất nhanh đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói Nguyễn Đường.
Ta không cần người khác thích, ta chỉ cần ngươi vẫn luôn thích ta, được không?
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của Nguyễn Đường, mang theo một chút quý trọng cùng ngọt ngào, Tư Cửu Lê khàn giọng trả lời, "Được."
Làm sao có thể không được đây.
Nguyễn Đường nghe được Tư Cửu Lê đáp ứng rồi, đáy lòng căng thẳng mới chậm rãi thả xuống. Cậu ngẩng đầu, thật cẩn thận hôn lại Tư Cửu Lê, chờ hôn xong rồi lại che miệng, cười tủm tỉm nhìn Tư Cửu Lê.
Giống như một con sóc nhỏ ăn vụng quả hạch.
Tư Cửu Lê ôm Nguyễn Đường tiến vào trong lòng ngực mình, hắn cầm lấy sách dã sử đặt ở bên cạnh, một bên xem, một bên đọc cho Nguyễn Đường nghe.
Ngón tay Nguyễn Đường sờ lung tung bên cạnh, sờ được một quả quýt cứng nhăng nhắc, quả quýt này lúc trước bọn họ xuống núi mua được.
Quả nhìn rất lớn, nhưng lúc trước Nguyễn Đường đã ăn thử, chua đến hàm răng đều muốn rụng, cả người đều nhịn không được run lên một chút.
Cậu chua đến nước mắt lưng tròng, uống một cốc nước lạnh lớn mới đè ép được chút khó chịu này xuống.
Nguyễn Đường cúi đầu lột vỏ quýt ra, sau đó cầm một múi bỏ vào trong miệng, cắn một ngụm, lập tức mặt nhăn thành một đoàn.
Cậu không cam lòng lại đổi một múi khác, lại cắn một ngụm, đột nhiên đưa múi quýt kia đến bên môi Tư Cửu Lê, đôi mắt đào hoa tròn vo mang một chút ý cười, "Cắn một miếng."
Tư Cửu Lê cho rằng Nguyễn Đường muốn trêu cợt hắn, nghĩ rằng quả quýt chắc là rất chua, nhưng điều này đối với hắn mà nói cũng không vấn đề gì, vì thế hắn cúi đầu ngậm múi quýt vào trong miệng cắn một ngụm.
Nước ép ngọt ngào lan tràn trong miệng, Tư Cửu Lê có chút ngây ngốc.
Nguyễn Đường lại quơ quơ mũi chân, có chút đắc ý nói với Tư Cửu Lê, âm thanh mềm mại, "Siêu ngọt, đúng không?"
Tư Cửu Lê gật gật đầu, hỏi, "Vì sao không tự mình ăn?"
"Muốn để lại cho ngươi ăn a," Nguyễn Đường nghĩ tới quả quýt liền tức giận, cậu tức giận nói, "Quả quýt cũng không chọn tốt, chọn thật lâu mới ăn được một quả ngọt."
Tư Cửu Lê rũ lông mi, ánh mặt trời nhẹ nhàng dừng trên đó, hạ xuống một tầng bóng râm lớn dưới đáy mắt hắn.
Hắn sao lại quên mất, bất kể thế giới này đối với hắn khắc nghiệt bao nhiêu, Nguyễn Đường vẫn luôn thiên vị hắn.
Nhìn Tư Cửu Lê trầm mặc không nói, Nguyễn Đường nhịn không được nhẹ nhàng kéo kéo cổ tay áo Tư Cửu Lê, "Ngươi sao lại không nói nữa?"
Tư Cửu Lê che giấu suy nghĩ của mình dưới đáy lòng, nghiêm trang nói, "Ta đang suy nghĩ, ta vừa rồi có phải ăn nước miếng của ngươi hay không."
Nguyễn Đường lập tức ngây ngẩn.
Tư Cửu Lê lại vươn tay nắm cằm Nguyễn Đường, hắn đến gần Nguyễn Đường, cắn một ngụm lên vành tai Nguyễn Đường, "Lúc hôn môi cũng ăn rất nhiều."
Lỗ tai Nguyễn Đường vốn dĩ đã mẫn cảm, bị Tư Cửu Lê nói như vậy, lỗ tai cùng cổ càng đỏ ửng, cậu đột nhiên nhảy ra khỏi lồng ngực Tư Cửu Lê, một bên chạy một bên nói, "Ta, ta không nghe thấy gì hết!"
Cậu muốn tìm một đụn tuyết, tự chôn chính mình vào.
Cậu cần bình tĩnh lại một chút.
Tư Cửu Lê cười khẽ một tiếng, nhìn ra bên ngoài một lúc lâu, lúc sau mới thong thả ung dung thu hồi tầm mắt.
Đông đi xuân tới, băng tuyết rất nhanh đã tan đi.
Trong không khí không chỉ ngập tràn hơi thở mùa xuân, còn có hơi thở động vật cầu hoan giao phối. Hơi thở này bám lấy Nguyễn Đường, làm cho cậu vô cùng xao động. Nguyên bản con thỏ một năm bốn mùa luôn động dục, nhưng sau khi cậu tu luyện thành người, thân thể đã tốt lên rất nhiều, sức tự chủ tăng lên, sẽ không động một chút là động dục. Nhưng mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, động vật giao phối, cậu không thể tránh khỏi chịu một chút ảnh hưởng.
Mùa xuân đáng chết này!
Cậu không muốn khó chịu một chút nào hết!