Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu
Editor: Nguyệt Ảnh
Diệp Nam Kỳ nhìn có vẻ âm trầm lạnh nhạt hơn không ít so với hồi còn ở Thiên Tê Tông. Đuôi mắt hắn hơi rũ xuống, trên mặt có chút không vui, động tác trên tay cũng không ngừng lại, lập tức đẩy ra mũi kiếm của Tư Cửu Lê, "Nói hươu nói vượn."
Hắn dừng một chút, lại lo lắng Tư Cửu Lê sẽ nói bậy trước mặt người khác, lập tức bổ sung một câu, "Không phải đạo lữ."
Tư Cửu Lê thu kiếm, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân sau lưng hắn, đáy lòng hiện lên nghi hoặc, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình không chút để ý.
"Ai mà không biết đại đệ tử Lâm Hư Tiên Tôn Diệp Nam Kỳ không gần nữ sắc, đột nhiên có thêm một người bên cạnh, ta hiểu lầm một chút không phải bình thường sao."
Diệp Nam Kỳ nghe được cái tên Lâm Hư Tiên Tôn này, chợt nắm chặt chuôi kiếm, trong đôi mắt phượng là chút cảm xúc không biết tên, nhìn như thống khổ lại như nan kham. Hắn cắn chặt khớp hàm, muốn nói cái gì đó, lại kìm nén lại không nói ra.
Lúc trước hắn bị Lâm Hư Tiên Tôn gần như đuổi ra khỏi Thiên Tê Tông, bị sự lạnh nhạt vô tình đó làm cho tổn thương. Tự tôn của hắn yêu cầu hắn tuyệt đối không thể quay đầu lại, vậy nên từ đó đến nay hắn chưa từng trở về.
Mấy năm nay lưu lạc ở bên ngoài, hắn cố tình không đi nghe ngóng tin tức về người kia, dần dà hắn cho rằng mình đã sớm quên được Lâm Hư Tiên Tôn, nhưng khi Tư Cửu Lê nhắc tới cái tên này, tim hắn, vẫn sẽ không tự chủ được mà rung động.
Hắn trước nay đều chưa từng quên được người kia.
Ánh mắt Diệp Nam Kỳ lập loè, ngực đau đớn. Hắn đứng ở nơi đó, trầm mặc mà sắc bén, cả người nhiễm lên mùi máu, tựa như một thân kiếm đã trải qua bão táp phong ba, bởi trải qua quá nhiều, cho nên ánh sáng quanh thân đều nội liễm lại.
Hắn không nói gì, nữ tu phía sau lại tiến lên hoà giải, "Các ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng Diệp huynh chỉ là bằng hữu mà thôi."
Khuôn mặt nữ tu kia không nhu mỹ giống như những nữ tu khác, ngược lại anh khí bừng bừng, cử chỉ hào phóng lưu loát, không hề có vẻ thẹn thùng.
Nguyễn Đường nhìn vài lần, cảm thấy nữ tu này hẳn là không có ý tứ gì với Diệp Nam Kỳ.
Bởi vì nếu thật sự thích một người, ánh sáng dưới đáy mắt là không thể che giấu được.
Tư Cửu Lê gật đầu, vừa định ôm Nguyễn Đường rời đi, lại nghĩ tới vẻ muốn nói lại thôi của Lâm Hư Tiên Tôn lúc trước khi nhắc đến Diệp Nam Kỳ.
Bí cảnh này lớn như vậy, hắn bây giờ vừa vặn gặp được Diệp Nam Kỳ, tiếp theo cũng không biết còn có thể gặp lại lần nữa hay không, thôi thì đành trực tiếp hỏi giúp một chút vậy.
"Đúng rồi, Lâm Hư Tiên Tôn nhờ ta nếu gặp được ngươi thì hỏi một câu, ngươi sống có tốt không?"
Tư Cửu Lê nghĩ nghĩ, lại thành thật bổ sung một câu, "Y có lẽ cũng nhớ ngươi."
Giữa hai người đã xảy ra gút mắt gì, hắn cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng nếu là hắn, hắn cảm thấy vẫn nên nói ra toàn bộ thì tốt hơn.
Diệp Nam Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt hắn hiện lên một tia không dám tin tưởng, tối tăm trên khuôn mặt biến mất vài phần, chút tươi đẹp cùng chờ đợi hiện lên trên đuôi mắt hắn.
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt ủ dột, "Ta chết ở bên ngoài cũng không có gì quan hệ với y."
Lúc trước nếu đã đuổi hắn ra khỏi Thiên Tê Tông, hiện tại nói mấy câu quan tâm này có ích lợi gì?
Huống chi, tất cả những câu nói ngày đó tựa như một cái dằm mắc ở trong ngực hắn, nói cho hắn biết Lâm Hư Tiên Tôn không hề yêu hắn, Lâm Hư Tiên Tôn vĩnh viễn không quên được sư muội của y.
Mười năm rồi, nếu thật sự quan tâm hắn, vì sao không tới tìm hắn, cho dù là nhờ người khác truyền tin cũng được mà.
Nhưng mà hắn chờ đợi lâu như vậy, từ lúc trong lòng còn tràn đầy chờ mong đến khi nản lòng thoái chí, cuối cùng cái gì cũng không đợi được.
Thật sự chỉ cần chờ được một câu của Lâm Hư Tiên Tôn thôi, hắn dù cho đáy lòng còn khúc mắc thì vẫn sẽ dây dưa không thôi, đắm mình trong trụy lạc.
Tư Cửu Lê nhìn Diệp Nam Kỳ, nhịn không được xoa xoa thái dương, chỉ cảm thấy Diệp Nam Kỳ sau nhiều năm rèn luyện bên ngoài hình như càng thêm cực đoan cùng lạnh nhạt.
"Tin hay không tùy ngươi, dù sao ta cũng đã chuyển lời rồi," Tư Cửu Lê xua xua tay, đi về hướng ngược lại với Diệp Nam Kỳ, "Ta còn có chuyện, đi trước."
Hắn nói xong, cũng không hề giải thích gì thêm, ôm Nguyễn Đường tiến vào trong bí cảnh.
Tư Cửu Lê người này tính cách có chút lạnh nhạt, hắn vốn dĩ không có sở thích xen vào trong gút mắt tình cảm của người khác, nói với Diệp Nam Kỳ thêm vài câu vẫn là nể mặt đống đồ vật mà Lâm Hư Tiên Tôn cho hắn.
Diệp Nam Kỳ tin hay không tin, để ý hay không thèm để ý, đều không có quan hệ gì với hắn.
Tư Cửu Lê ôm Nguyễn Đường đi trong bí cảnh một hồi lâu nhưng không có tìm được Xích Ly Thảo, ngược lại bàn tay vàng may mắn của Nguyễn Đường phát huy tác dụng, hai người cướp đoạt được không ít thiên tài địa bảo cùng với Linh Khí.
Trước khi trọng sinh Tư Cửu Lê còn làm Ma Quân, đồ vật quý báu đã thấy rất nhiều, chỉ cần nhấc tay là có người dâng lên cho hắn, cho nên hắn hoàn toàn không cảm thấy mấy thứ này quý giá.
Tất cả linh dược tìm được trong bí cảnh đều đút cho Nguyễn Đường ăn.
Nghe nói, nếu tu vi giữa đôi đạo lữ không chênh lệch lắm, khi song tu có thể dùng thần thức tương giao.
Tư Cửu Lê muốn thử một lần.
Hắn không quá rõ linh thú như Nguyễn Đường rốt cuộc tu luyện như thế nào, nhưng những đồ vật đại bổ tràn đầy linh khí này đút cho Nguyễn Đường ăn hẳn là không sai. Nguyễn Đường cũng không có cự tuyệt, những linh dược đó hương vị ngọt ngào, ăn xong cả người đều nóng lên, thoải mái không nói nên lời, vừa vặn có thể làm đồ ăn vặt.
Hệ thống muốn nói lại thôi, nó có vẻ có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Tới chạng vạng, Tư Cửu Lê tìm một địa phương bằng phẳng trống trải, lấy ra một bộ quần áo từ trong không gian trữ vật trải lên mặt đất, lại đốt thêm đống lửa trại, "Thỏ con, có đói bụng không?"
Móng vuốt nhỏ của Nguyễn Đường đang nắm lỗ tai, luôn cảm thấy cái đuôi cùng với lỗ tai của mình hơi ngưa ngứa, cả người có loại cảm giác quái dị không nói nên lời.
Nghe được Tư Cửu Lê hỏi chuyện, cậu có chút mờ mịt ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe vô tội nhìn hắn, tựa hồ đang hỏi "Ngươi vừa nói cái gì".
Tư Cửu Lê vuốt ve lông thỏ một phen, tìm kiếm trong không gian trữ vật một hồi chỉ tìm được một ít lương khô cứng nhắc, rất khó nuốt.
Không gian trữ vật này của hắn không thể chứa đựng vật sống, cũng không thể giữ đồ tươi, không phải hắn không mua nổi hàng xịn, chỉ là không nghĩ nhiều như vậy.
Ai biết đến lúc này lại gặp khó khăn.
Tư Cửu Lê tất nhiên không thể nào cho thỏ con nhà mình ăn lương khô, quá cộm răng, lại đối với dạ dày của thỏ con cũng không tốt. Hắn nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi bắt một ít nguyên liệu nấu ăn mang về.
"Có muốn đi cùng ta hay không?"
Tư Cửu Lê hôn lên cái mũi hồng nhạt của Nguyễn Đường một cái, lại nhéo nhéo tai thỏ của cậu, lúc này mới hỏi.
Nguyễn Đường dùng móng vuốt nhỏ đẩy mặt Tư Cửu Lê ra xa, lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình chỉ muốn nằm lên đống quần áo nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cái loại cảm giác quái dị này trong thân thể cậu, tựa hồ ngày càng mãnh liệt.
Tư Cửu Lê vẽ một trận pháp trên mặt đất để phòng ngừa có kẻ xâm nhập, hắn lại nhét vào trong móng vuốt thỏ của Nguyễn Đường một Linh Khí có tính công kích, lúc này mới hơi an tâm đi săn mồi.
Hắn chỉ đi săn ở gần đó, nếu có người mạnh mẽ xâm nhập, hắn có thể cảm ứng được, cũng có thể kịp thời trở về.
Thời gian Tư Cửu Lê rời đi không lâu lắm, ước chừng một nén nhang.
Nhưng mà chờ đến khi trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tư Cửu Lê lại biến sắc.
Nguyễn Đường đã không thấy bóng dáng, bộ quần áo trên mặt đất cũng biến mất không thấy.
Hắn trực tiếp ném con mồi xuống, nhanh chóng đi tới trung tâm trận pháp, ngữ khí nôn nóng lại vội vàng, không để ý hình tượng kêu to, "Đường Đường, ngươi ở đâu?"
_________________________
*Chương thứ 100, 200k view, tung bông 🎉🎉🎆🎆