Nghe Mã Dung Dung thuật lại câu chuyện của mình mà Thương Dĩ Nhu cũng phải rợn tóc gáy. Cô bé trông có vẻ hiền lành thế này không ngờ lại ác độc đến thế.
Từ câu chuyện của cô ta, Thương Dĩ Nhu không hề nghe được cảm xúc biết ơn, tình thân hay tình yêu. Cô ta chỉ đề phòng, muốn lợi dụng người khác, quả thật ích kỷ như Khúc Mịch nhận xét.
Có lẽ Mã Quốc Liên đã có tình cảm không nên có với cô ta, nhưng hai người không có quan hệ huyết thống, tất cả chẳng qua cô ta có bóng ma tâm lý nên hoàn toàn phủ định những điều Mã Quốc Liên làm cho mình mà thôi.
Thử nghĩ xem, một cậu bé vào tuổi dậy thì khi đối mặt với cô gái mình thích có lẽ sẽ nhất thời xúc động. Nhưng bao nhiêu năm qua Mã Quốc Liên luôn che giấu tình cảm của mình, trong cuộc sống của họ, hắn cũng chưa từng có hành động nào vượt quá tình cảm anh em.
Hơn nữa hắn còn là người anh rất có trách nhiệm, vì em gái mà bỏ học đi làm. Nhưng trong mắt Mã Dung Dung, hắn làm vậy là có mục đích riêng.
Còn về Nhạc Sơn, cậu ta ở trong lòng Mã Dung Dung cũng không có bất cứ địa vị nào. Thế nhưng Nhạc Sơn lại vì cô ta mà tình nguyện ngồi tù thay, còn hại mẹ mình đau lòng mà bệnh nặng qua đời.
"Tôi có thể hỏi chú bắt đầu nghi ngờ tôi từ khi nào không?" Mã Dung Dung vẫn không cam lòng. Cô ta cảm thấy kế hoạch của mình đã vô cùng hoàn hảo, sao có thể bị phát hiện chứ?
"Thật ra tôi phải thừa nhận cô là một cô gái thông minh. Nhưng dù có là hồ ly thì cũng không thể thắng được thợ săn. Từ khi cô muốn tự sát, cô đã để lộ đuôi hồ ly của mình."
"Tự sát?"
"Đội trưởng Lục đến trường gặp chủ nhiệm và bạn bè của cô để hỏi thăm tình hình, tuy rằng đội trưởng Lục đã dặn họ giữ bí mật, cũng không để lộ thân phận cảnh sát nhưng cô bạn học vẫn đi kể với cô. Cô nhạy cảm nhận ra rằng cảnh sát đang điều tra mình, vậy nên cô đã giả bộ tự sát. Chính vì hành động này mà tôi mới chú ý đến cuốn nhật ký cô cố tình để chúng tôi phát hiện."
"Tôi tự thấy mình thông minh, không ngờ vẫn không gạt được chú." Mã Dung Dung cười khổ.
"Cô đâu chỉ không gạt được tôi, Mã Quốc Liên cũng biết hết."
"Chú nói gì?"
"Cô còn nhớ những lời Mã Quốc Liên nói với cô trước khi hắn nhảy lầu không? Hắn nói hắn yêu cô, mà cô thì mãi mãi sẽ không biết hắn yêu cô thế nào."
Mã Dung Dung lắc đầu: "Không, chú chỉ đang suy đoán thôi, anh ta không thể biết tất cả." Thông minh như cô ta sao có thể không hiểu ý của Khúc Mịch.
"Đây là bức thư Mã Quốc Liên viết cho cô, là bức thư duy nhất cũng là cuối cùng, còn là di thư của hắn. Tự cô xem đi."
Khúc Mịch giao một tờ giấy cho Mã Dung Dung, Mã Dung Dung vội cầm lấy đọc.
"Dung Dung, đây là lần cuối cùng anh gọi em như vậy, không phải với tư cách anh trai, mà là người đàn ông vô cùng yêu em. Anh biết em sẽ mãi mãi không đọc được bức thư này, cũng chính vì thế nên anh mới dám thổ lộ tất cả điều mình giấu sâu trong lòng. Anh không có trình độ văn hóa, cũng không biết nói lời hay. Anh chỉ biết em là người duy nhất anh muốn bảo vệ. Anh muốn thấy em cười, thấy em hạnh phúc, nhưng năng lực của anh lại có hạn. Dù anh có nỗ lực thế nào cũng không xứng với một sinh viên tương lai. Nhưng trước giờ anh chưa từng hối hận, anh tình nguyện làm tất cả. Cuộc đời này anh sẽ là anh trai của em, nhìn em kết hôn, sinh con, có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng tất cả lại bị một tai nạn giao thông phá vỡ. Thật ra hôm đó anh đã về nhà từ sớm, thấy cả quá trình giết người của em rồi. Cậu bé kia cũng không hề có ý định cưỡng hiếp em, hắn chỉ biết em là người gây ra tai nạn giao thông, muốn tống tiền em thôi. Anh không lật tẩy lời nói dối của em, giúp em xử lý thi thể của cậu bé kia, bởi vì anh không muốn em vào tù, không muốn tương lai của em bị hủy hoại. Anh cứ tưởng cuộc sống của chúng ta sẽ trở về như xưa, nhưng ngược lại, em càng ngày càng đi lạc lối. Anh không làm được gì cả, chỉ có thể giúp em gánh vác những sai lầm này. Dương Càn phát hiện em có liên quan đến việc con trai ông ta mất tích, điều này khiến em gặp khủng hoảng, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc học tập. Anh không thể để em cứ tiếp tục như vậy, định liều mạng đi giết Dương Càn, sau đó đền mạng cho ông ta. Ngay lúc này anh đọc được nhật ký của em. Anh biết nội dung bên trong đều là nói dối. Bởi vì anh đã theo dõi Dương Càn, thậm chí điều tra ông ta, biết ông ta là gay. Ông ta không thích phụ nữ thì làm sao cưỡng hiếp ép được? Nhưng quá trình giết người em miêu tả trong nhật ký lại khiến anh hứng thú, anh quyết định làm theo nó, cũng để em yên tâm. Anh thành công giết được Dương Càn, còn có được số vàng và kim cương khổng lồ kia. Anh rất vui, bởi vì anh có thể yên tâm ra đi rồi. Có số vàng và kim cương kia, cuộc đời này em sẽ không cần lo lắng gì cả. Tội giết người cứ để anh gánh, em cứ sống tốt là được. Tưởng tượng đến cảnh em sẽ có một tương lai tươi sáng, anh đột nhiên cảm thấy cái chết của mình thật kỳ diệu. Anh quyết định tìm thời cơ làm việc cuối cùng cho em, đó chính là gánh vác tất cả tội danh rồi chết. Anh mong em có thể quên người anh trai này, bởi vì anh là tội phạm giết người, không xứng làm anh trai của em. Sự tồn tại của anh chỉ bôi nhọ em, từ nay em không phải em gái của ai cả, em chỉ là Mã Dung Dung. Dung Dung, anh trai đi trước đi. Nếu có duyên, hẹn kiếp sau gặp lại."
Đọc đến đoạn cuối cùng, hai mắt Mã Dung Dung ửng đỏ. Thương Dĩ Nhu ở bên ngoài quan sát cũng phải cảm động. Mã Dung Dung lúc này chân thật hơn lúc khóc lóc thảm thiết khi trước rất nhiều. Nếu Mã Quốc Liên có biết chắc cũng sẽ được an ủi. Ít nhất cái chết của hắn cũng đã khiến Mã Dung Dung rung động.
Nhìn cô ta sững sờ cầm tờ giấy, Khúc Mịch đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn. Anh bảo Lục Li dẫn người đến nơi vứt xác được viết trong nhật ký của Mã Quốc Liên, quả nhiên tìm được thi thể của Dương Nhạc Nhạc. Sau khi ghép được các mảnh thi thể, pháp y phát hiện thành phần của thuốc ngủ trong cơ thể, trước ngực có một nhát dao đâm thẳng vào tim.
Vụ án đến giờ mới xem như chính thức kết thúc, TV vừa đăng tin liền khiến cả thành phố xôn xao. Có mấy nhà muốn mời Khúc Mịch nhận phỏng vấn nhưng đều bị anh từ chối.
Đúng lúc này hiện trưởng trường đại học anh từng tham gia giảng dạy mời anh về trường cũ tham dự tọa đàm, vừa hay lại là kỷ niệm 50 năm thành lập trường, đài truyền hình cũng đến quay chụp, do đó Khúc Mịch muốn trốn cũng không trốn được.
Thấy Khúc Mịch xuất hiện trên TV, mẹ Khúc tươi cười không khép được miệng, còn bảo Thương Dĩ Nhu ghi hình lại.
"Không phải con trai mẹ nên mẹ khen đâu, Khúc Mịch đúng là ăn ảnh thật đấy, ngay cả nam MC bên cạnh cũng không bằng nó."
"Đều do di truyền cả." Thương Dĩ Nhu vừa gọt táo vừa nói, "Hôm bữa con với mẹ đi dạo phố, mấy người bán hàng đều tưởng chúng ta là chị em đấy, nhất là khi nhìn từ sau lưng đúng là không phân biệt được ai lớn ai nhỏ. Mẹ, sao mẹ đẹp thế, thậm chí còn lão hóa ngược nữa chứ!"
"Lão hóa ngược gì? Có phải hơi làm lố quá rồi không?" Mẹ Khúc cười ha ha xoa mặt mình, sau đó chạy đi soi gương.
Khúc Mịch đang ngồi đọc sách, thấy thế thì mỉm cười. Mẹ anh càng ngày càng giống trẻ con, mà kỹ thuật dỗ dành người ta của Thương Dĩ Nhu cũng càng ngày càng lợi hại, cái gì cũng nói được.
Thương Dĩ Nhu mang táo cho anh, anh còn chưa kịp nhận thì di động đã đổ chuông. Người gọi là Lục Li, không lẽ người này lại có vụ án mới nhờ giúp đỡ sao?
"Đội trưởng Khúc, chủ nhật tuần sau tôi và Diêu Quyên sẽ kết hôn, mời anh và bác sĩ Thương tham gia. Vì gấp quá nên không kịp làm thiệp, địa điểm là kháng sạn Quốc Tế, 8:58, hai người nhớ tham gia nhé!"
Nghe vậy Thương Dĩ Nhu liền hỏi: "Sao lại đột ngột thế? Cô gái nào cũng muốn có hôn lễ long trọng, anh đừng để bác sĩ Diêu người ta tủi thân đấy!"
"Ha ha, tôi cũng muốn chuẩn bị kỹ càng lắm, nhưng bụng cô ấy không chờ được."
Trời ạ, thì ra là bác sĩ bảo cưới. Thương Dĩ Nhu vội chúc mừng, hứa sẽ đến tham dự.
Sau khi cúp máy, hai người thảo luận xem nên bỏ phong bì bao nhiêu. Lúc họ kết hôn, tất cả mọi người trong đội hình sự đều gửi 688 tệ. Bây giờ đến lượt Lục Li, bọn họ không thể gửi phong bì ít nhất số này.
Khúc Mịch không giỏi những vụ xã giao, vì thế giao cho Thương Dĩ Nhu. Thương Dĩ Nhu suy nghĩ một lúc, quyết định gửi 999 tệ, nếu gửi nhiều hơn thì người ta sẽ thấy khó xử, hơn nữa đây cũng là con số may mắn.
Đến chủ nhật, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu đến khách sạn Quốc Tế đúng giờ. Hôn lễ của Lục Li và Diêu Quyên tổ chức ở đại sảnh tầng mười, khách khứa rất đông. Dưới Lục Li có năm người em, cộng thêm cô dì chú bác thì đại gia đình đã ngồi tận bảy tám bàn. Bên nhà của Diêu Quyên cũng thế. Cộng thêm bạn bè đồng nghiệp của hai bên thì tổng cộng có 40 bàn, vô cùng náo nhiệt.
Hôn lễ khá đơn giản, nhìn ánh mắt cô dâu và chú rể nhìn nhau là biết họ yêu nhau thế nào. Nhất là Lục Li cả quá trình đều cẩn thận đỡ eo vợ mình, ánh mắt tràn ngập sự hạnh phúc.
Bố mẹ của hai người họ đều là người phúc hậu, bầu không khí hai bên gia đình rất hài hòa.
Đội hình sự ngồi một bàn, hiếm khi được chè chén thoải mái. Mạnh Triết uống một bình rượu trắng và năm chai bia mà vẫn chưa say xỉn gì.