Đứa bé kia được đưa ra nước ngoài tiếp nhận nghiên cứu và điều trị, hy vọng sau này nó có thể như một đứa bé bình thường, sau khi trưởng thành sẽ hòa nhập được với xã hội này, quên đi đoạn ký ức u tối.
Nhưng bức thư bị Mã Trì thiêu hủy vẫn là thắc mắc không có lời giải. Rốt cuộc là ai biết được ngọn nguồn việc này, còn biết rõ hành tung của Mã Trì?
Hôm Thôi Hải lên tòa, Khúc Mịch có đi tham dự. Trong lúc nghỉ ngơi, anh và Thôi Hải có một cuộc nói chuyện nhỏ. Khúc Mịch cảm thấy đây chắc là cuộc đối thoại cuối cùng của hai người, cuộc sống của Thôi Hải sắp phải đặt một dấu chấm hết.
Sau khi nghe tin con gái qua đời, tóc của Thôi Hải bạc trong một đêm, khi gặp lại anh ông ta không còn vẻ hăng hái kiêu hùng mà chỉ như ngọn đèn sắp tắt.
"Bây giờ hối hận chưa?" Khúc Mịch muốn tìm hiểu suy nghĩ của ông ta.
"Thắng làm vua, thua là giặc." Thôi Hải vẫn còn rất bình tĩnh, biểu cảm của ông ta không hề để lộ sự sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết, "Từ lúc quyết định khởi công công viên trò chơi, tôi đã biết mình không còn đường lùi, hơn nữa tôi cũng không cần đường lùi, cuộc đời này tôi cố hết sức để phấn đấu, dù thành công hay thất bại đều không hối hận. Vả lại Thôi thị vẫn còn đó, chỉ cần cái tên này không sụp đổ thì vẫn có ngày Đông Sơn tái khởi. Nếu tôi thất bại có thể lót đường cho Thôi thị tiến đến thành công, thế này tôi cũng chấp nhận."
"Trong kinh doanh, tôi phải thừa nhận ông là thiên tài. Thôi thị đổi người điều hành, hơn nữa tài sản co lại hơn 80%, muốn tạo lại một đế quốc thương nghiệp e rằng rất khó. Bây giờ nhà họ Thôi chỉ còn mỗi Thôi Chấn, liệu hắn có thể vực dậy Thôi thị hay không?" Khúc Mịch bày tỏ sự kính nể bản lĩnh kinh doanh của thôi Hải, đồng thời nghi ngờ bản lĩnh của Thôi Chấn.
Thôi Hải bật cười: "Nó còn trẻ, nó mạnh hơn tôi ngày trước gấp trăm lần. Có đứa con trai như vậy, tôi chết cũng không tiếc! Tôi nhớ Lục Du có câu thơ: Ngày mà quân vua phương bắc định được Trung Nguyên, lúc nhà cúng đừng quên khấn với cha. Lục Du không có con trai tài giỏi nên mới gửi gắm hy vọng lên người khác, nhưng tôi thì không giống, kết cục chắc chắn cũng sẽ khác nhau."
"Nhưng theo tôi được biết Thôi Chấn chỉ là con nuôi của ông. Liệu Thôi thị sau này có đổi thành Lưu thị hay không?" Ánh mắt Khúc Mịch trở nên lạnh lùng.
"Đội trưởng Khúc, anh rốt cuộc muốn nói gì? Anh biết thân thế của nó?"
"Không, chắc là bản thân Thôi Chấn đã biết." Lời Khúc Mịch nói khiến Thôi Hải sững sờ, "Tôi phát hiện trong thời gian bận rộn này hắn lại đi thăm một ngôi mộ, trên bia có khắc tên Lưu Cường và Lý Mai, bọn họ là vợ chồng."
"Nó biết rồi? Biết lúc nào?" Thôi Hải lẩm bẩm. Một lát sau, ông ta năn nỉ Khúc Mịch, "Tôi muốn gặp Chấn Nhi, tôi muốn nghe chính miệng nó nói với tôi. Tôi muốn biết kết cục hôm nay là vì lỗi của tôi hay là kế hoạch của nó!"
"Tôi chỉ có thể chuyển lời giúp ông, còn việc hắn có đến gặp ông không thì tôi không chắc."
Khúc Mịch rời khỏi tòa án, đến Thôi thị.
Nghe nói anh tới, Thôi Chấn bảo thư ký mời anh đến văn phòng. Tòa nhà Thôi thị vẫn huy hoàng tráng lệ như vậy, nhưng trừ tầng 12 thì các tầng khác đều đã cho thuê.
Văn phòng lớn ban đầu cũng bị chia nhỏ, phòng của Thôi Chấn chiếm một nửa, nửa còn lại là phòng nhân viên, tuy rằng hơi nhỏ nhưng mang đến cảm giác ấm áp hơn trước rất nhiều.
Giấy tờ trên bàn Thôi Chấn chất cao như núi, hắn đang cặm cụi làm việc, nghe có tiếng mở cửa mới ngẩng đầu.
"Đội trưởng Khúc, mời ngồi, chỗ tôi hơi bừa bộn một chút."
Sô pha trong văn phòng cũng bị bán đi, bây giờ ngoại trừ bàn làm việc chỉ còn hai cái ghế dựa thôi.
Hắn mời Khúc Mịch ngồi, tự đi rót nước cho anh: "Đội trưởng Khúc, tôi biết hôm nay là ngày tòa án xử lý vụ của bố tôi. Nhưng anh xem, công việc nhiều quá, tôi thật sự không đi được. Hơn nữa tôi hiểu bố tôi, so với đi tham gia phiên tòa của ông ấy, cố gắng làm việc sẽ an ủi ông ấy hơn."
"Tôi nghĩ công ty của anh sẽ càng ngày càng lớn mạnh nhưng Thôi Hải lại không được an ủi."
Khúc Mịch vừa nói hết câu, Thôi Chấn liền đảo mắt liên tục, nét đau buồn trên mặt cũng dần vơi đi.
"Đội trưởng Khúc, hình như tôi đoán được mục đích anh đến đây hôm nay rồi." Thôi Chấn đứng dậy đến ngăn tủ lấy một chai rượu. Hắn rót ra hai ly, đưa cho Khúc Mịch một ly, "Đội trưởng Khúc, anh uống không?"
Đây là rượu nồng độ thấp, mỗi khi mệt mỏi hắn sẽ uống một ly để giảm căng thẳng.
Hắn nhấp một ngụm, mới nói: "Tôi sẽ không đi gặp ông ta, càng sẽ không cho ông ta đáp án ông ta muốn."
"Thảo nào Thôi Hải nói anh có bản lĩnh hơn ông ta, thật ra so với ông ta anh biết nhẫn nhịn, lạnh lùng vô tình hơn!" Khúc Mịch cầm ly rượu xoay xoay.
Thôi Chấn bật cười: "Toi sẽ coi đây là lời khen của đội trưởng Khúc."
"Hôm nay tôi tới đây không dùng thân phận nhân viên phá án. Tôi biết anh không làm gì trái pháp luật, ngược lại anh có thể đại nghĩa diệt thân, nên được xã hội ca ngợi."
"Tôi không cao thượng đến thế, tôi chỉ muốn xây dựng lại Thôi thị. Là con trai duy nhất của nhà họ Lưu, đây là trách nhiệm tôi không thể trốn tránh. Thôi Hải là cha nuôi của tôi, cũng là người thầy có ảnh hưởng đến tôi nhiều nhất. Chính ông ta đã dạy tôi làm người thế nào, kinh doanh ra sao, ông ta còn dạy cho tôi biết để đạt được mục đích thì phải không từ thủ đoạn. Nhưng cuối cùng ông ta lại thất bại vì lòng dạ đàn bà. Ông ta tha cho Mã Trì một con đường sống, còn cứu tôi thoi thóp trong tai nạn giao thông. Kết cục của Thôi Hải hôm nay đều do chính ông ta tạo nên."
Nếu Khúc Mịch đã điều tra ra, Thôi Chấn thấy mình không nhất thiết phải che giấu nữa.
"Nhưng tai nạn giao thông không phải điều con người ta có thể khống chế. Ông ta hại chết bố mẹ anh nhưng không hề thấy chết mà không cứu. Ông ta có ơn cứu mạng anh, có ơn nuôi nấng anh."
"Không, Thôi Hải uống say lái xe nên mới hại bố mẹ tôi qua đời. Ông ta sợ bị đuổi khỏi cơ quan nhà nước nên tìm người gánh tội thay. Ông ta đưa tôi đến bệnh viện nhưng lại bỏ trốn, cuối cùng lấy thân phận người tốt trả tiền thuốc men cho tôi, đến khi tôi xuất viện thì nhận nuôi tôi. Thôi Hải đúng là tiểu nhân!" Thôi Chấn cười lạnh, uống hết ly rượu, "Khi biết ông ta bị bắt, thật ra tôi chẳng vui mấy. Đây chỉ là bắt đầu, tôi còn rất nhiều chuyện cần làm. Tôi đến ngục giam hỏi cách cứu công ty, đồng thời nói cho ông ta biết chuyện Miểu Miểu tự sát. Thấy ông ta như lập tức già đi mười tuổi, tôi mới cảm thấy ông ta chỉ là một ông già sắp chết. Tôi cứ tưởng ông ta xuống địa phủ rồi mới biết mình thua trước ai. Không ngờ đội trưởng Khúc đúng là cao siêu, anh vậy mà nghi ngờ cả tôi. Có điều cho ông ta biết cũng tốt, bây giờ ông ta chắc chắn chết không nhắm mắt! Tôi sẽ không đi gặp ông ta đâu, cứ để ông ta mang theo hối tiếc mà ra đi đi. Đội trưởng Khúc, tôi vẫn còn việc bận, không thể tiếp tục tiếp đãi anh."
Người ta đã đuổi, Khúc Mịch đứng dậy ra về. Lần này anh không quay lại ngục giam gặp Thôi Hải, không gặp anh, ông ta chắc cũng biết thái độ của Thôi Chấn.
Thời điểm bị bắn chết, Thôi Hải thật sự không nhắm mắt.
Theo cái chết của ông ta và Mã Trì, vụ án này chính thức kết thúc.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu cả ngày ở nhà.
Cuốn sách Khang Chỉ Kỳ cho cô mượn quên mang đi, cô định đọc xong sẽ gửi trả cô ấy. Mỗi khi rảnh rỗi Thương Dĩ Nhu thường lấy ra đọc. Phong cách viết truyện của Bong Bóng vô cùng xuất sắc, vốn chỉ là một vụ án đơn giản, ngay từ đầu đã có thể đoán được cái kết nhưng cách kể chuyện lại vô cùng lôi cuốn. Qua những dòng chữ, Thương Dĩ Nhu có cảm nhận cô ấy là người nhạy cảm và mong manh, có phần khác hẳn với hình tượng dịu dàng bên ngoài.
Có lẽ mỗi người đều có một câu chuyện giấu sâu trong nội tâm, bình thường khi giao tiếp ai cũng cố gắng che giấu con người thật.
Thấy cô đọc hăng say, Khúc Mịch cũng thử đọc: "Nếu là tác phẩm văn học thì có thể tạm chấp nhận, nhưng nếu là ngoài đời thì tội phạm như vậy sẽ bị bắt ngay lập tức."
"Nói quá!" Thương Dĩ Nhu bật cười, "Nhưng nghĩ đến vụ án cậu bé mặc đồ đỏ, bi kịch của nhà họ Lệ, vụ án giết người hoàn hảo mà anh đã điều tra thì vụ nào cũng rất xuất sắc."
Khúc Mịch đứng dậy nhìn bầu trời bên ngoài: "Dự báo thời tiết nói cuối tuần sẽ có bão tuyết, mấy ngày sau đó nhiệt độ sẽ duy trì ở 0 độ C. Chúng ta lái xe đến Bắc Hải ngắm tuyết, tiện đường ghé qua thăm cô đi. Hôm qua cô gọi điện nói nhớ chúng ta, bảo chúng ta đến nhà chơi."
Thương Dĩ Nhu gật đầu. Cô chỉ mới gặp người thân của Khúc Mịch tại đám cưới, nhưng cô cảm thấy bọn họ đều rất hiền lành tốt bụng, những người đồng trang lứa thì vui vẻ sôi nổi, bầu không khí của đại gia đình vô cùng hòa thuận.
Mấy ngày sau quả nhiên có bão tuyết kéo dài một ngày một đêm. Đến khi tuyết ngừng, tuyết ngoài sân đã chặn mất cánh cửa. TV đưa tin giao thông tê liệt, đường cao tốc đóng cửa, quốc lộ không thể đi.
May mà chính phủ đã có chuẩn bị trước. Năm sáu chiếc xe dọn tuyết rải muối trên các tuyến đường chính, chẳng mấy chốc giao thông ở một số nơi đã được thông thoáng.
Dưới sự chỉ huy của bố Khúc, nhà họ Khúc cũng tiến hành hoạt động dọn tuyết nho nhỏ. Gia đình bốn người dùng cả ngày dọn tuyết ngoài sân, còn đắp một người tuyết, tiếc là chưa đến hai ngày, người tuyết đã bắt đầu tan.