Ở đội hình sự, Khúc Mịch đang cùng mọi người mở họp, Thương Dĩ Nhu dự thính. Cô chuẩn bị trà bánh cho mọi người, vừa nghe vừa đọc bình luận tiểu thuyết và hoạt động trong nhóm người hâm mộ Bong Bóng.
Ruột Cá Hồng kia chắc là con nhà giàu, cả ngày đều ở trên mạng như không cần phải làm gì, tiền thì tiêu như nước chảy. Chỉ cần Bong Bóng có cập nhật, Ruột Cá Hồng liền thưởng ngay, nếu thấy vui thì còn thưởng thêm.
Hai hôm nay, tiến triển của vụ án trong tiểu thuyết không có gì lớn. Đội trưởng Nhạc đã tra ra thân phận của nạn nhân, nhà cô ấy khó khăn, bố mẹ chỉ là nông dân, anh trai thì lại là kẻ không biết gánh vác gia đình. Nạn nhân thi đậu vào một trường đại học nhưng tiếc là gia đình không thể chu cấp nên phải bỏ học đi làm.
Cả gia đình cô ấy nhờ vào tiền lương của cô ấy mà sửa nhà, còn cưới vợ cho anh trai. Để kiếm càng nhiều tiền, cô ấy thường giật khách với chị em, thế nên không có ai thân ở tiệm massage. Hôm ấy vì khách, cô ấy cãi nhau với quản lý rồi bỏ đi. Chính vào hôm đó cô ấy mất tích, mãi đến hơn một tháng sau thi thể mới được phát hiện trong người tuyết.
Phần bình luận của tiểu thuyết vô cùng sôi nổi, mọi người đều đang đoán hung thủ là ai, mục đích hắn dùng cách đặc biệt như vậy để giấu thi thể là gì. Có một bộ phận kêu oan cho Ô Vân, một cô gái sinh ra trong gia đình nghèo khó nhưng vẫn cố gắng vươn lên, cuối cùng vẫn không được học đại học, phải bỏ học lên thành phố đi làm.
Thời nay nghề nghiệp nào cũng đòi hỏi bằng cấp, nhiều sinh viên chính quy mới đi làm năm đầu tiên đã kiếm được khoảng 2000 tệ. Nhưng sinh viên nhiều vô số, một người chỉ mới tốt nghiệp cấp ba như Ô Vân không có bất cứ điều gì đặc biệt. Cô ấy muốn sống sót ở thành phố, trừ chi tiêu cơ bản còn phải gửi tiền về gia đình, mỗi tháng nếu kiếm ít hơn 3000 tệ thì chắc chắn không đủ.
Mẹ cô ấy lại đột nhiên ngất xỉu phải đưa đi cấp cứu. Bị dồn vào đường cùng, cô ấy từ bỏ tôn nghiêm, đến tiệm massage làm gái ngành.
Bên dưới có người bình luận: Phàn Thắng Mỹ (*) được cả xã hội đồng tình, Ô Vân lại phải hứng chịu sự thẩm phán đạo đức của xã hội, bọn họ có gì khác nhau chứ?
(*) Phàn Thắng Mỹ là một nhân vật trong bộ phim Hoan lạc tụngBình luận này tạo lên một luồng thảo luận, Thương Dĩ Nhu cũng tham gia.
Cuộc họp cũng rất sôi nổi, mọi người báo cáo kết quả điều tra của nhóm mình, sau đó tiến hành phân tích.
"Từ khi phát hiện thi thể của Ngô Vân, các tình tiết cuốn tiểu thuyết Ai là tôi đều tương tự vụ án ngoài đời thật. Nhưng trong hai hôm nay, chương mới của tác giả lại không hề đề cập đến vợ chồng Hách Phong Lợi, cũng không nhắc đến việc giúp đỡ, sa đọa rồi gặp lại, việc này chứng minh điều gì?" Hách Minh là người đầu tiên lên tiếng, "Tôi cảm thấy có hai khả năng. Một là tiểu thuyết lấy cảm hứng từ vụ án chúng ta đang điều tra, hai là tác giả viết tiểu thuyết không biết chuyện xảy ra với Ngô Vân khi còn ở dưới quê, cô ta và Ngô Vân quen nhau ở Nam Giang nhưng không thân đến mức không có bí mật."
"Tôi tán thành phân tích của cậu, riêng tôi khá nghiêng về khả năng thứ hai. Chi tiết vụ án chỉ có đội hình sự chúng ta biết, hơn nữa nhờ tiểu thuyết nhắc nhở chúng ta mới tìm được tài xế Lưu Kiến. Thế nên tôi cảm thấy có kẻ đang khống chế tất cả điều này, mà người đó khả năng cao chính là tác giả tiểu thuyết." Vương Nhân Phủ cũng nêu lên quan điểm.
Cả hai đều làm việc ở đội hình sự lâu năm, có kinh nghiệm phá án phong phú. Hách Minh trầm tính, làm việc vô cùng nghiêm túc. Vương Nhân Phủ là người thân của cục trưởng Hoàng đã về hưu, trước đây khăng khăng đòi vào đội hình sự nhưng nghiệp vụ không bằng ai, còn lười biếng, nhiều lần bị Khúc Mịch phê bình, mấy năm qua cậu đã trưởng thành rất nhanh.
"Tôi cảm thấy vụ án không đơn giản như vậy. Hiện giờ vẫn chưa biết mục đích của hung thủ, tác giả tên Vu Ngu kia vô cùng đáng nghi, cô ta có phải hung thủ hay không còn chờ điều tra. Mà khả năng vợ chồng Hách Phong Lợi giết người rất thấp, tôi điều tra rồi, vào tháng Ngô Vân qua đời, Vương Tĩnh luôn trực đêm ở bệnh viện, không có thời gian gây án. Còn Hách Phong Lợi, ông ta nói mấy hôm trước có gọi điện cho Ngô Vân. Chúng tôi đã điều tra nhật ký cuộc gọi của Ngô Vân và ông ta, chứng minh ông ta không nói dối. Ngoài ra theo quan sát của tôi, ông ta không có gan giết người, trong nhà cũng không có điều kiện giấu thi thể trong thời gian dài." Mạnh Triết phụ trách điều tra Hách Phong Lợi, cậu đưa ra kết luận của mình.
Phía Lưu Tuấn không có tiến triển gì, Hồ Lệ xảy ra tranh chấp với Ngô Vân không có thời gian gây án. Những người khác tuy khinh thường Ngô Vân nhưng không đến mức giết người. Hai người cùng thuê nhà với Ngô Vân chắc chắn không có thời gian gây án, mỗi lần không đi làm bọn họ đều ở nhà với nhau, hơn nữa họ là nữ, không hợp với giả thiết về giới tính của hung thủ. Những khách quen thường xuyên đến tìm Ngô Vân cũng được loại trừ.
Nói tóm lại, nhóm Lưu Tuấn bận rộn mấy ngày nhưng chẳng có thu hoạch gì.
Nhắc tới Vu Ngu, Cố Thành không thể không lên tiếng: "Tôi chịu trách nhiệm theo dõi hoạt động của Vu Ngu trên mạng, tiếc là ngày nào cô ta cũng liên tục đổi mạng để lên mạng đăng chương mới rồi offline ngay. QQ thì không đăng nhập, Weibo cũng đổi mới. Thế nên đến giờ tôi vẫn chưa tra ra IP của cô ta."
Đây là lần đầu tiên Cố Thành chịu thua, kỹ thuật của cậu có tốt đến đâu nhưng nếu người ta không lên mạng cậu cũng hết cách. Thời đại này muốn không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng thì phải hoàn toàn thoát khỏi internet. Nhưng tình trạng đăng truyện của Vu Ngu đến giờ đã kéo dài hơn một tuần, nếu cứ luôn ở trạng thái này thì chẳng biết đến khi nào mới bắt được cô ta.
"Địa điểm Lưu Kiến xác nhận Ngô Vân xuống xe là con hẻm Phúc Lộc giữa tiệm massage và khu chung cư Thiên Hà. Giờ đó không có xe buýt, cũng không dễ bắt taxi. Rất có khả năng trên đường đi bộ về nhà Ngô Vân đã gặp hung thủ. Con hẻm Phúc Lộc vô cùng hẻo lánh, còn là nửa đêm về sáng, những điều kiện này rất phù hợp để hung thủ gây án rồi đưa thi thể về giấu trong nhà." Vương Thành phát biểu, "Tôi cảm thấy nên điều tra khu dân cư trong hẻm Phúc Lộc, xem thử có tìm được người chứng kiến không. Ngoài ra tôi cho rằng chúng ta không nên để một cuốn tiểu thuyết dắt mũi, chỉ cần tìm được hung thủ, nghi ngờ từ cuốn tiểu thuyết đương nhiên sẽ được cởi bỏ."
"Nếu hung thủ muốn chơi trốn tìm với chúng ta, vậy thì chúng ta chơi với hắn." Khúc Mịch không hề sốt ruột tìm kiếm tung tích của Vu Ngu, "Vương Thành, việc điều tra con hẻm Phúc Lộc giao cho cậu. Hôm nay tới đây thôi, tan làm, những người còn lại về đọc tiểu thuyết đi."
Đọc tiểu thuyết? Chẳng lẽ thật sự phải phá án theo tình tiết trong tiểu thuyết? Mọi người nhìn nhau, chẳng hiểu gì cả.
Khúc Mịch không hề nói đùa, về đến nhà, anh nghiêm túc đọc cuốn sách mà Khang Chỉ Kỳ để lại. Anh còn nhớ Thương Dĩ Nhu lên mạng tải hết tất cả truyện cũ của Bong Bóng xuống lưu trong di động của anh.
"Sao lại đột nhiên muốn đọc tiểu thuyết?" Thương Dĩ Nhu cũng thắc mắc.
Khúc Mịch vừa đọc vừa trả lời: "Em không cảm thấy vụ án này nhằm vào anh sao? Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hiện giờ có vẻ hung thủ biết rất rõ về anh nhưng anh lại không biết gì về hắn. Nếu Vu Ngu là môi giới trung gian, thế thì anh sẽ bắt đầu ra tay với cô ta."
Thương Dĩ Nhu nhíu mày nhớ lại. Nếu anh nói đúng thì từ lúc phát hiện thi thể, đây đã là một âm mưu. Bọn họ chỉ đang điều tra tại sai hung thủ lại giấu thi thể trong người tuyết nhưng lại bỏ qua mục đích hung thủ muốn giấu thi thể ở đây.
Cảnh sát đã hỏi thăm người dân ở đây nhưng không ai biết người tuyết kia được đắp lúc nào.
Mà vị trí của người tuyết lại ngay góc chết của camera giám sát, hơn nữa video giám sát chỉ lưu trong 24 giờ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hung thủ chọn cách giấu thi thể trong người tuyết, đến khi thi thể được phát hiện, video đã bị xóa, muốn điều tra cũng không điều tra được.
Điều này chứng minh hung thủ biết rất rõ tình hình của khu vực này, thế thì liệu hung thủ có phải người ở đây không? Khúc Mịch cũng đã suy xét tới việc này, nhưng trong khu dân cư không có ai phù hợp với đặc điểm của hung thủ cả.
"Hung thủ chắc chắn là nam, sống một mình, thích thi thể một cách biến thái. Hắn làm nghề tự do, thường xuyên hoạt động vào đêm tối. Hắn biết về Ngô Vân có một mức độ nhất định, rất có khả năng cũng âm thầm theo dõi Ngô Vân. Thế nên hôm đó thời điểm Ngô Vân xuống taxi, hắn đã tìm được thời cơ." Thương Dĩ Nhu thử phác họa về hung thủ, "Thi thể của Ngô Vân được sắp xếp trong dáng quỳ là vì hung thủ cho rằng cô ấy có tội, hoặc là vì hung thủ có rất nhạy cảm về ngành nghề của cô ấy, đây cũng chính là lý do hắn lựa chọn ra tay với Ngô Vân."
Nghe cô phân tích, Khúc Mịch mỉm cười: "Em đúng là có dáng vẻ của thần thám đấy, phác họa này quả thật đã cho anh vài ý tưởng, để anh suy nghĩ đã."
Thương Dĩ Nhu không làm phiền anh nữa, đóng cửa phòng làm việc rồi ra ngoài.
Mẹ Khúc đang nấu cơm dưới bếp, cô tới giúp đỡ.
"Vụ án sao rồi? Tìm ra hung thủ chưa?" Mẹ Khúc vừa lặt rau vừa hỏi.
"Sẽ sớm thôi." Thương Dĩ Nhu luôn tin vào năng lực của Khúc Mịch, dù vụ án có khó thể nào anh cũng có thể giải quyết.
"Tên hung thủ này đúng là biến thái. May mà hai đứa gặp, nếu không cậu bé kia chắc sẽ sợ lắm. Từ lúc phát hiện thi thể trong khu chúng ta, giá nhà liền tuột dốc. Ông Đổng nhà bên cạnh muốn bán nhà bữa giờ, hai hôm nay chẳng ai thèm tới hỏi, bao nhiêu tiền cũng không ai mua." Mẹ Khúc lải nhải.
Thương Dĩ Nhu cười nghe, thỉnh thoảng đáp lại. Mẹ chồng nàng dâu bọn họ rất hợp tính nhau, tình cảm càng như mẹ con ruột thịt.