Không ngờ Khúc Khê từng tiếp xúc trực tiếp với người đàn ông cao gầy kia, còn chụp được biển số xe.
"Em thấy người đàn ông kia đội mũ đeo khăn quàng cổ còn mang khẩu trang. Trời đúng là lạnh nhưng không đến mức bịt kín như vậy, rõ ràng là có tật giật mình, lái xe nhanh sợ bị chụp hình lại. Người như vậy nguy hiểm lắm, sau này nhỡ có đụng trúng ai thế nào cũng bỏ trốn. Hắn thấy bọn em chờ cạnh xe, tấm vải đen che biển số cũng bị giật xuống thì nổi giận. Hắn chưa nói câu gì đã xông tới giật lấy camera, còn lấy cuộn phim ra. Sức hắn lớn lắm, tài xế hơn 50 tuổi, quay phim là Tiểu Lưu lại khiêng camera cồng kềnh, em thì là con gái đương nhiên không thể đánh nhau. Hắn phá hỏng cuộn phim xong rồi lên xe phóng đi. Em vội lấy di động ra nhưng chỉ chụp được tấm ảnh mơ hồ."
"Em còn nhớ biển số xe không?" Khúc Mịch nhíu mày.
"Nếu em mà nhớ thì hắn còn ung dung ngoài vòng pháp luật à? Em chắc chắn sẽ tìm được hắn, bắt hắn nhận trừng phạt thích đáng!" Khúc Khê tỏ ra tiếc nuối, "Em cứ tưởng mình đã chụp lại được nên đâu có tốn công nhớ, lúc sau xảy ra xung đột, em chẳng nhớ gì cả..."
"Đầu óc của em đúng là óc heo! Chương trình em tham gia sớm muộn gì cũng dẹp bỏ thôi!"
"Anh trai, anh mắng em cũng thôi đi, sao còn nguyền rủa chương trình của người ta!" Khúc Khê biết nếu mình không cung cấp được thông tin gì chắc chắn lại bị mắng, "Em nhớ được hai số cuối là 56 chắc không phải óc heo đúng không!"
Nói hết câu, cô liền cúp máy.
Biển số xe Nam Giang bắt đầu bằng số tỉnh, phía sau là hai chữ cái và bốn con số. Hai chữ cái đại diện cho khu vực, nếu là nông thôn thì chỉ có một chữ cái và năm con số đằng sau.
Bây giờ chỉ biết hai con số cuối cùng, với bốn ký tự đằng trước không biết sẽ tạo ra bao nhiêu tổ hợp đây.
"69.999 tổ hợp." Khúc Mịch nói.
Trời ạ, không biết đầu anh làm bằng gì, công thức tính tổ hợp phức tạp như vậy chỉ cần mở miệng là nói được.
Tạm gác việc này sang một bên, với bấy nhiêu tổ hợp, bọn họ muốn điều tra loại trừ cũng tốn mấy năm. Trong mấy năm đó không ai dám bảo đảm hung thủ có ngoan ngoãn chờ cảnh sát tới bắt không.
"Thật ra không khó như các cậu nghĩ." Nhìn biểu cảm của mọi người, Khúc Mịch nói, "Cái tôi nói là kết quả tổ hợp, thật ra xe ở thành phố Nam Giang không nhiều đến vậy. Loại trừ taxi, xe thương mại thì xe cá nhân chiếm 1/3, ước chừng khoảng 1.800 chiếc, mà trong đó xe Jeep có lẽ chỉ chiếm 2/3. Tính ra chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được chiếc xe kia thôi."
Mắt mọi người lập tức sáng ngời.
Công việc này giao cho Cố Thành, cậu đi nói chuyện với sở giao thông vận tải, đăng nhập vào trang web của họ, tiến hành sắp xếp phân loại tất cả xe đăng ký ở thành phố Nam Giang.
Đầu tiên là loại trừ taxi, sau đó đến xe thương mại thì còn lại hơn 1000 chiếc. Cố Thành tiếp tục loại trừ theo mẫu xe, còn lại 360 chiếc Jeep, tiếp tục loại trừ theo màu sắc thì chỉ còn lại khoảng 200.
Trong 200 chiếc cuối cùng chỉ có ba chiếc xe có hai số cuối là 56.
Chủ của ba chiếc xe đều là nam, tuổi trong khoảng 25 đến 40, đều sống trong phố. Từ hồ sơ thông tin, bọn họ đều phù hợp với đặc điểm của hung thủ giết người.
Đội hình sự chia làm ba đường điều tra ba người này, Khúc Mịch chọn người ở ngoại ô gần thành phố. Hắn tên Cao Gia Minh, năm nay 32 tuổi, ngoài ra không còn thông tin nào khác. Khúc Mịch dẫn Cố Thành đến ngoại ô, từ địa chỉ đăng ký xe, bọn họ dễ dàng tìm đến nhà Cao Gia Minh.
Từ nhà hắn chỉ cần lái xe 20 phút là đến trung tâm thành phố, nơi này được coi là miếng đất trung gian giữ thành thị và nông thôn, từ xa có thể thấy các tòa nhà cao tầng. Trong mấy năm nay, các nhà đầu tư bắt đầu chú trọng đến ngoại ô, vì vậy trong khu vực cũng đã có những biệt thự hai tầng được quy hoạch đẹp mắt.
Nhà ở Cao Gia Minh ở dãy nhà trong cùng, rèm trên lầu và dưới lầu đều kéo kín nên không thể thấy rõ tình hình bên trong. Tuy nhiên nhìn thoáng là có thể nhận ra nhà của hắn khác biệt với hàng xóm. Sân vườn không được dọn dẹp nhiều.
Khúc Mịch xuống xe, đi đến ấn chuông cửa, đợi rất lâu cũng không thấy ai.
Hàng xóm nghe tiếng thì ra nhìn, thấy có xe cảnh sát ở cửa mới dám đến gần.
"Mấy cậu tìm Cao Gia Minh hả?" Chị hàng xóm nói, "Mấy hôm trước tôi thấy hắn xách hành lý lái xe đi rồi, chắc phải một thời gian nữa mới về."
"Chị có biết hắn đi đâu không?" Vương Thành hỏi.
"Cụ thể thì tôi không biết, có đường hắn thường hay vào rừng vẽ tranh khoảng nửa tháng, có khi một tháng không thấy hắn đâu, nhưng chưa bao giờ thấy hắn vẽ ra cái gì." Chị hàng xóm nhướng mày khinh thường.
"Gia đình hắn còn ai không?"
"Cao Gia Minh mất mẹ từ nhỏ, bố hắn vì nuôi hắn nên không đi bước nữa. Sau này hắn không chịu đi học, cứ đòi vẽ tranh, chọc giận bố hắn đến đổ bệnh. Thôn chúng tôi quy hoạch được nhà đầu tư bồi thường một khoản, ai cũng xây nhà. Bố hắn cũng dùng số tiền đó để xây nhà, phần dư cho hắn mua xe, sau đó nhờ người mai mối cho hắn. Nhưng Cao Gia Minh kiên quyết không kết hôn, còn vì việc này mà bỏ nhà đi. Bố hắn tức giận lên cơn đau tim, chết lúc nào cũng chẳng ai biết, mãi đến khi hắn quay về thì phát hiện thi thể đã cứng. Từ đó, tính cách Cao Gia Minh càng trở nên kỳ lạ, ánh mắt cũng rất đáng sợ, mọi người trong thôn không có ai dám qua lại với hắn."
"Thế trước đó mọi người cũng không qua lại với nhà họ Cao à?" Vương Thành không khỏi nghi ngờ. Bình thường hàng xóm láng giềng ở nông thôn đều rất thân, tại sao bố của Cao Gia Minh chết lâu như vậy mà không có ai phát hiện chứ?
"Lúc còn sống, mẹ của Cao Gia Minh từng muốn kết thông gia với nhà tôi, sau này thất bại phải bồi thường mấy trăm tệ, từ đó hai nhà không nói chuyện nữa. Về sau mẹ hắn mất, chồng tôi thì làm ăn ở bên ngoài quanh năm, một mình tôi nuôi con, ông ta thì gà trống nuôi con, chúng tôi đương nhiên phải né nhau để tránh bị đồn ra tiếng vào."
"Cao Gia Minh sống một mình sao? Hắn lấy gì mà sống?" Khúc Mịch bắt chuyện.
"Lúc đầu cũng có người giới thiệu bạn gái cho hắn, nhưng vừa nhắc tới là hắn sốt ruột, lâu dần không ai nhắc lại chuyện này nữa. Hắn chỉ lo vẽ tranh, tôi chưa từng thấy hắn qua lại với ai hay dắt cô gái nào về nào. Cũng không biết hắn có bán tranh được không, dù gì thì thất trong thôn bị chiếm, mỗi năm mọi người được chia tiền theo hộ khẩu, thế nên dù bố hắn chết rồi đến giờ hắn vẫn nhận được phần đấy, đúng là không công bằng!"
Khúc Mịch quan sát đối phương, phía trước đeo tạp dề, dây chuyền vàng thô như dây xích, vòng tay hoa tai không thiếu thứ gì. Làm việc nhà còn đeo mấy thứ này chứng tỏ cuộc sống không hề nghèo khó, xem ra tiền bồi thường nhiều.
Thảo nào Cao Gia Minh có thể thoải mái ở nhà vẽ tranh vì hắn không cần lo lắng phần kinh tế.
"Khoảng một năm gần đây hắn có hành động gì kỳ lạ không? Chị từng gặp cô gái này chưa?" Vương Thành đưa ảnh của Lá Cây Bách trước và sau khi phẫu thuật thẩm mỹ cho chị hàng xóm xem.
Chị ta nhìn một lúc lâu, lắc đầu: "Cảnh sát, đây không phải hai người sao? Sao cậu lại nói là một người?"
"Phẫu thuật thẩm mỹ."
"Trời ạ, thời nay hiện đại thế cơ à! Rõ ràng là một người ở trên trời một người ở dưới đất thế mà lại là một!" Chị ta ngạc nhiên kêu lên, "Không biết tay nghề của bác sĩ nào tuyệt như vậy, thay đổi được thế này không biết tốn bao nhiêu tiền đây."
Đúng lúc này di động của Khúc Mịch đổ chuông, là Lưu Tuấn gọi đến báo rằng đã tìm được hai người hiềm nghi còn lại. Bọn họ được đưa về đội hình sự tiếp nhận dò hỏi, có điều khả năng họ là hung thủ rất thấp, bởi vì một người làm ở công ty, một người làm cảnh sát giao thông, cả hai đều có vợ có con, trong đó cảnh sát giao thông kia còn ở cùng bố mẹ. Bọn họ hoàn toàn không có điều kiện giấu xác trong nhà, theo phản ánh của hàng xóm và bảo vệ khu vực, mỗi ngày họ đều đi làm tan làm đúng giờ, không có gì bất thường.
Sau khi cúp máy, Khúc Mịch quyết định vào nhà họ Cao xem xét. Anh bảo Vương Thành mở khóa, ổ khóa này khá thông dụng, Vương Thành chỉ mất mấy giây là mở được. Chính cậu ta cũng phải cười khổ, mấy ngày nay làm cảnh sát hình sự mà bản thân toàn làm việc của ăn trộm.
Vừa vào trong, Khúc Mịch lập tức ngửi thấy mùi mốc meo. Rõ ràng mấy hôm trước Cao Gia Minh mới rời khỏi nhà nhưng nơi này giống như đã lâu rồi không được quét dọn.
Trước mặt là phòng khách, đồ đạc bên trong đều làm bằng gỗ, phía trên có một lớp bụi. Nhìn kỹ, những chỗ sạch sẽ đều là nơi có dấu vết người hoạt động. Khúc Mịch mở tủ giày thấy bên trong có mấy đôi, trong đó có một đôi giày leo núi dính bùn dưới đế.
"Gọi điện nhờ khoa pháp chứng điều động người tới đây." Anh nói với Vương Thành.
Vương Thành giật mình, xem ra bọn họ tới đúng nơi rồi!