Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch kết thúc kỳ nghỉ bốn tháng ở trong nước, chuẩn bị bay về Toronto. Mẹ Khúc xếp cho họ tận hai vali lớn phải ký gửi.
Khúc Mịch đi làm thủ tục vận chuyển, Thương Dĩ Nhu ngồi ở khu vực chờ. Đúng lúc này, có một cô gái đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang xách túi đi vào, bên cạnh là một cô gái khác đẩy xe hành lý có tận ba vali lớn, trông chứ có cảm giác sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô gái đẩy xe hành ly mặc quần jean áo sơ mi, bên ngoài khoác áo khoác, buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc. Cô ấy là kiểu người rất dễ chìm trong đám đông, nhưng cô gái đi cạnh lại toát lên khí chất độc đáo, tuy không thấy rõ mặt nhưng toàn thân như phát ra ánh sáng. Hơn nữa trên người cô ấy dát toàn đồ hiệu, túi cũng là Hermes phiên bản giới hạn. Bọn họ đi thẳng vào khu VIP, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đẩy xe hành lý trở ra, đi ký gửi dưới sự trợ giúp của nhân viên sân bay, thân thiện vừa nói vừa cười.
Khúc Mịch quay lại, cả hai cùng đi theo lối VIP, bên trong là phòng nghỉ đặc biệt. Khúc Mịch là khách hàng VIP của nhiều hãng hàng không trong nước, mỗi năm số tiền anh tốn rất nhiều tiền vào vé máy bay.
Vào khu vực nghỉ ngơi, Thương Dĩ Nhu thấy cô gái khi nãy đang ngồi ở sô pha, bên cạnh có cô gái vừa nhìn cô ấy vừa thì thầm thảo luận với cô bạn đi cùng.
"Là cô ấy, chắc chắn là cô ấy, trông còn khí chất hơn trên TV nữa."
"Chắc không đâu, cô ấy đi Toronto làm gì? Báo đài đâu có đưa tin."
Nghe vậy Thương Dĩ Nhu lập tức nhận ra cô gái kia chính là Tuyết Lợi, thần tượng âm nhạc biểu diễn trong xuân vãn.
Đúng lúc này Khang Chỉ Kỳ gọi điện tới, cô ấy biết hôm nay Thương Dĩ Nhu phải về Toronto nên rất buồn. Tuy cả hai có thể gọi điện liên lạc với nhau, nhưng về Toronto Thương Dĩ Nhu chắc chắn sẽ bận rộn, Khang Chỉ Kỳ không thể mặt dày thường xuyên tìm cô tám chuyện.
"Có tin chính xác nói cô nghe đây, Tuyết Lợi sắp đi Toronto du học một năm, nghe đâu do gần đây gặp nhiều áp lực, cô ấy muốn điều chỉnh tâm trạng, nhân tiện nâng cao trình độ. Không chừng lần này cô về sẽ gặp được đấy." Khang Chỉ Kỳ có chút nuối tiếc, hiện giờ cô phải trông em bé, không đi đâu được, tuy nhiên gánh nặng này cũng làm cô thấy vô cùng hạnh phúc.
Thương Dĩ Nhu nhìn phía đối diện, cười trả lời: "Tin của cô chính xác đấy!"
"Hả?" Khang Chỉ Kỳ dừng lại vài giây, sau đó hét lên, "Có phải cô gặp cô ấy ở sân bay không? Chắc là thế rồi! Cô ấy ngoài đời thế nào? Có tuyệt vời hơn trên TV không? Trời ạ, em bé lớn hơn một chút là được rồi, tôi còn nhiều việc muốn làm lắm. Dĩ Nhu, cô mau chụp hình cô ấy gửi tôi xem đi!"
"Hình như cô ấy hơi mệt, đang nghỉ ngơi." Trước giờ Thương Dĩ Nhu chưa từng theo đuổi hình tượng, cô còn thấy như thế rất ngu ngốc.
Cô gái khi nãy thảo luận đi qua, nhưng chưa đến gần đã bị cô gái đẩy xe hành lý ngăn cản.
"Kia là chị Tuyết Lợi đúng không? Bọn em là fans trung thành của chị ấy, bọn em có thể qua đó chụp hình xin chữ ký của chị ấy không?"
"Xin lỗi các em, chị Tuyết Lợi bị cảm, đang nghỉ ngơi. Thế này đi, khi nào chị Tuyết Lợi dậy rồi chị sẽ gọi các em." Cô gái này chắc là trợ lý của Tuyết Lợi, chịu trách nhiệm lo toan mọi việc đời thường của cô ấy.
Hai cô gái nghe trợ lý nói vậy đành về chỗ ngồi, chỉ biết nhìn từ xa. Thương Dĩ Nhu thấy vậy càng không thể qua đó. Khu nghỉ VIP có quầy trái cây và nước miễn phí, Khúc Mịch đi lấy thanh long và kiwi cho cô. Từ đầu đến cuối Tuyết Lợi đều nhắm mắt như đang ngủ, mãi đến khi có thông báo lên máy bay vẫn không nhúc nhích.
Mọi người lần lượt vào khu kiểm tra an ninh, đường dành cho khách hàng VIP khá vắng. Mãi đến khi máy bay sắp cất cánh, Tuyết Lợi mới cùng trợ lý vào cabin. Sau khi tìm được chỗ ngồi, cô ấy liền đeo bịt mắt, bảo trợ lý hỗ trợ điều chỉnh chỗ ngồi rồi ngủ tiếp.
Lúc này Thương Dĩ Nhu mới nghe thấy tên của trợ lý là Tiểu Văn, người cũng như tên, là cô gái vui vẻ mang theo nét nhẹ nhàng.
Chỗ ngồi của Thương Dĩ Nhu và Khúc Mịch gần họ, cả hành trình hai bên không có tiếp xúc. Tới giờ ăn, trợ lý hỗ trợ gắp rau ra riêng. Làm minh tinh đúng là vất vả, ngay cả nước luộc cũng không thể ăn. Nếu đổi lại là Thương Dĩ Nhu cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Tiểu Văn gọi Tuyết Lợi dậy, cô ta vừa thấy rau luộc liền nhíu mày: "Thứ này ăn kiểu gì? Bây giờ tôi không biểu diễn cũng không tham gia hoạt động nào nữa, sao còn bắt tôi ăn thứ này? Đổi đi, tôi muốn ăn bít tết thêm nhiều hồ tiêu, gọi thêm một phần cơm gà cà ri."
"Nhưng..."
"Nhưng cái gì! Cô bây giờ dám tranh luận với tôi sao? Nếu không muốn theo tôi đến Toronto thì cút về đi!"
Tuyết Lợi quá dễ nổi nóng, mọi người xung quanh đều nhìn qua nhưng cô ta không thèm để ý, đứng dậy đi toilet.
Tiểu Văn không dám không nghe theo, chỉ đành nhờ tiếp viên đổi sang suất ăn khác.
"Bình thường chị Tuyết Lợi hiền lắm." Cô gái là fan hâm mộ khi nãy xin chụp ảnh thì thầm, "Sao hôm nay chị ấy như biến thành người khác thế?"
Tiểu Văn vội giải thích: "Chị Tuyết Lợi tốt tính lắm, hôm nay chị ấy không khỏe nên mới vậy. Chị tặng hai em áo thun có chữ ký của Tuyết Lợi, là đồ riêng của chị, trước giờ chưa từng tặng fans đâu." Nói rồi Tiểu Văn lấy hai cái áo thun trong túi ra, trên đó có chữ ký rồng bay phượng múa.
Hai cô gái thấy vậy thì rất vui. Lúc này Tuyết Lợi trở về, tháo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp. Cô ta đã bình tĩnh lại, nói nhỏ với Tiểu Văn mấy câu, hình như là xin lỗi vì thái độ trước đó. Hai cô gái thấy vậy thì hào hứng ôm nhau, Tuyết Lợi nở nụ cười thân thiện.
Họ thấy vậy liền chạy qua xin chụp ảnh, Tuyết Lợi vui vẻ đồng ý.
Sau đó tiếp viên hàng không mang bò bít tết và cơm gà cà ri đến, có lẽ do lâu rồi không ăn thịt, Tuyết Lợi ăn hết hai món. Đúng là đáng thương, các cô gái chỉ thấy minh tinh tỏa sáng trên sân khấu, nhưng chẳng biết ngoài đời họ gian khổ thế nào. Cơm trên máy bay có gì ngon chứ? Nhưng Tuyết Lợi lại ăn ngon miệng đến vậy.
Ăn uống no đủ, Tuyết Lợi lại ngủ. Có vẻ như ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn chính là ước mơ của cô ấy.
Máy bay đáp xuống Toronto, Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu ra khỏi sân bay, thấy Tuyết Lợi và trợ lý đang ngồi chờ xem bên ngoài.
Đi khoang thương gia với đại minh tinh lại không xin chữ ký, cũng không chụp ảnh chung, nếu Khang Chỉ Kỳ ở đây chắc chắn sẽ chạy lên đầu tiên, cô ấy bây giờ mê Tuyết Lợi lắm rồi.
Quả nhiên Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu vừa lên taxi, Thương Dĩ Nhu mở điện thoại liền có tin nhắn Wechat.
Khang Chỉ Kỳ nhắn hỏi cô có chụp ảnh chung với Tuyết Lợi không, cô trả lời ngắn gọn là không, cô ấy gửi liền mấy icon buồn.
Chẳng lâu sau, Khang Chỉ Kỳ lại gửi tin nhắn: Trên mạng đang lan truyền tin Tuyết Lợi ra nước ngoài, nói có fans vô tình gặp được cô ấy trên máy bay, còn xin chụp ảnh. Đại diện của Tuyết Lợi đưa ra thông báo chính thức Tuyết Lợi đi Canada du học một năm, mong các fans yêu thích Tuyết Lợi kiên nhẫn chờ đợi, một năm sau cô ấy sẽ trở về. Một năm tới cô ấy sẽ ở Toronto, nếu cô có gặp lại nhớ phải xin chữ ký và chụp ảnh chung đấy!
Thương Dĩ Nhu chỉ biết cười lắc đầu, lúc đi làm Khang Chỉ Kỳ rất nghiêm túc, nhưng khi cởi áo blouse ra thì chẳng khác nào đứa trẻ chưa lớn.
Bọn họ rời khỏi nhà hơn bốn tháng, Thương Dĩ Nhu không ngại mệt, lập tức bắt tay vào dọn dẹp. Khắp nhà toàn là bụi, mà cả hai đều thích sạch sẽ, nếu không có chỗ đứng được ngồi được, không dọn dẹp sạch sẽ thì không thể nghỉ ngơi.
Khúc Mịch cũng cùng làm, xong xuôi, cả hai mới thay đồ nhảy lên giường, ngủ bù mười mấy tiếng, đến khi dậy thì mặt trời đã lên cao.
Trong máy giặt còn đống quần áo dơ và khăn trải giường, vỏ chăn, rèm. Thương Dĩ Nhu không thích đưa đồ ra tiệm giặt ủi, cảm thấy họ đồ gì cũng giặt chung, không được vệ sinh. Vì vậy những đồ nhỏ cô giặt tay, đồ lớn thì cho vào máy giặt, làm xong thì cũng đến giờ ăn tối.
Khúc Mịch làm một món xào, một món mặn và nấu một nồi cơm nhỏ.
Cả hai ngồi đối diện nhau, Thương Dĩ Nhu ăn hai miếng rồi nói: "Ban đầu em thấy bình thường, nhưng giờ xa nhà thì lại cảm thấy có hai chúng ta hơi vắng vẻ."
"Việc này dễ thôi, buổi tối anh vất vả một chút, em mang thai lần ba đứa hoặc bốn đứa, anh xin nghỉ việc ở nhà làm bố bỉm sữa, hằng ngày em đi làm về đều có nhiều người quây quần bên em." Khúc Mịch trêu.
Thương Dĩ Nhu trừng mắt: "Anh coi em là gì? Heo à?"
"Nếu em là heo thì cũng là con heo xinh đẹp đáng yêu nhất."
Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, bầu không khí không còn cô đơn nữa.
Hôm sau, cả hai đến trường. Giáo sư Wells đã đọc luận văn của Thương Dĩ Nhu, sau đó gửi lại phản hồi. Nghiên cứu của giáo sư Wells đã vào giai đoạn thứ hai, bây giờ họ cần thu thập số liệu, sắp xếp và phân tích, sau đó đến giai đoạn thực nghiệm cuối cùng.