Khúc Mịch và Thương Dĩ Nhu về Toronto, sau mấy ngày nghỉ ngơi, cuộc sống của cả hai quay về quỹ đạo. Khúc Mịch vẫn đến trường dạy học, còn Thương Dĩ Nhu suốt ngày ở phòng thí nghiệm. Nghiên cứu của giáo sư Wells bước vào giai đoạn bận rộn nhất, chỉ khi xây dựng số liệu chính xác mới có thể triển khai thực nghiệm.
Thấy Thương Dĩ Nhu loay hoay cả ngày, Khúc Mịch liền nhận mọi công việc nhà, còn chịu trách nhiệm đưa đón cô.
Thương Dĩ Nhu thường hay nói nhà với trường gần nhau, không cần anh đưa đón, nhưng Khúc Mịch nhất quyết không đồng ý, còn bảo đưa cô đi làm đón cô về nhà là hạnh phúc.
Bọn họ chính là cặp vợ chồng mẫu mực trong mắt các giáo sư và sinh viên, mọi người đều biết có một giáo sư người Trung Quốc rất yêu thương vợ của mình. Chỉ cần một người trong số đó xuất hiện, người còn lại chắc chắn sẽ ở gần đó hoặc không lâu sau sẽ đến.
Lúc đầu Thương Dĩ Nhu không quen trở thành tiêu điểm của mọi người, nhưng mấy ngày thôi cô đã quen. Mọi người cũng quen với việc bọn họ thường xuyên phát cẩu lương cho những kẻ độc thân.
Một tuần sau, bọn họ vừa mới đi bộ về chung cư thì thấy có một cô gái đứng trước cửa. Thương Dĩ Nhu vừa nhìn liền nhận ra cô ta, đó là Tuyết Lợi.
Sao cô ta lại ở đây? Cô ta định làm gì?
Thương Dĩ Nhu còn đang nghi ngờ, Tuyết Lợi ngẩng đầu đã thấy bọn họ đi tới, lập tức chạy sang.
"Chào anh chị, tôi là Tuyết Lợi, chúng ta có gặp nhau trên máy bay, chẳng qua khi đó không nói chuyện với nhau." Sắc mặt Tuyết Lợi tiều tụy, dường như đang bối rối chuyện gì đó, "Giáo sư Khúc, tôi có việc muốn nhờ anh, anh nhất định phải giết tôi."
"Xin lỗi, chúng ta không quen nhau, hơn nữa tôi không muốn giúp cô, càng không nhất định phải giết cô." Khúc Mịch nói.
Thương Dĩ Nhu vội kéo ống tay áo của anh.
Mặt Khúc Mịch vẫn lạnh như băng, đừng nói là nở nụ cười, anh thậm chí chẳng thèm quan tâm người ta. Thương Dĩ Nhu không khỏi thắc mắc, mới vừa rồi anh còn trêu ghẹo mình, không hiểu sao bây giờ lại như biến thành con người khác. Mọi người đang ở nước ngoài, cùng một quê hương, có gì nên giúp đỡ lẫn nhau.
"Giáo sư Khúc, anh có thể cho tôi chút thời gian để trình bày sự việc không?" Tuyết Lợi nức nở.
Trên đời này Khúc Mịch chỉ không chịu nổi nước mắt của hai người phụ nữ, một là Thương Dĩ Nhu, hai là mẹ Khúc. Còn Khúc Lợi, nước mắt của cô ta chỉ khiến anh phiền lòng.
Thấy Khúc Mịch nhíu mày, Thương Dĩ Nhu biết anh đã hết kiên nhẫn. Nhưng Tuyết Lợi tới đây chắc chắn là vì đã gặp việc khó khăn, cùng là người Trung Quốc, mọi người có gì cứ từ từ nói.
Thấy Thương Dĩ Nhu mềm lòng, Tuyết Lợi chuyển mục tiêu sang cô: "Chị Khúc, tôi ở đây trời xa đất lạ, không biết tìm ai nhờ giúp đỡ. Nể tình chúng ta là người Trung Quốc, chị giúp tôi đi." Tuyết
Nói rồi Tuyết Lợi nắm tay Thương Dĩ Nhu không buông, đứng giữa đường khóc sướt mướt. Thương Dĩ Nhu thấy thế đành kéo cô ta vào trong, Tuyết Lợi thấy Khúc Mịch không nói gì thì nhận ra nhược điểm của anh là Thương Dĩ Nhu, chỉ cần Thương Dĩ Nhu gật đầu việc gì cũng trở nên dễ dàng.
"Chị Khúc, tôi đến Toronto du học chỉ dẫn theo mỗi trợ lý Tiểu Văn. Tôi không giỏi tiếng Anh, không có Tiểu Văn tôi không thể giao tiếp với dân bản xứ, may mà bây giờ công nghệ phát triển, có thể cố gắng chút ít. Trời ạ, đây không phải chuyện quan trọng. Tôi muốn nói là Tiểu Văn mất tích, không, chắc là đã chết." Tuyết Lợi nói năng không logic, có vẻ vô cùng sốt ruột, "Chị Khúc, bây giờ tôi rối lắm. Cảnh sát nói Tiểu Văn chỉ mất tích, nhưng tôi cảm thấy cô ấy chết rồi. Ở đây tôi không quen ai, đến đồn cảnh sát thì chẳng ai nghe tôi. Tôi đột nhiên nhớ tới anh chị gặp trên máy bay, tôi biết giáo sư Khúc là thần thám không chỉ phá nhiều vụ án kỳ lạ ở trong nước mà còn giúp cảnh sát ở đây bắt hung thủ lột da. Tôi muốn nhờ giáo sư Khúc giúp tìm thi thể của Tiểu Văn, tìm ra hung thủ giết cô ấy."
"Lúc thì mất tích, lúc thì bị giết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô từ từ nói, đừng gấp." Thương Dĩ Nhu rót cho Tuyết Lợi ly nước.
Tuyết Lợi cảm ơn, uống chút nước rồi nói tiếp: "Tôi và Tiểu Văn ở một căn biệt thự ngoại ô, tôi định nghỉ ngơi một tuần rồi làm thủ tục nhập học. Nhưng ba ngày trước, tôi đang ngủ trong phòng sách thì đột nhiên nghe tiếng la của Tiểu Văn dưới nhà. Tôi vội chạy xuống thì thấy Tiểu Văn đang nằm dưới đất, có một con dao cắm trước ngực, dưới đất toàn là máu, tay cô ấy chỉ về phía cửa sổ. Tôi phát hiện cửa sổ mở, sợ đến mức sững sờ một lúc mới nhớ phải báo cảnh sát. Dưới lầu không có điện thoại, tôi chạy lên phòng ngủ lấy di động, gọi cảnh sát báo ở đây có người bị giết. Nữ cảnh sát ở trung tâm báo án an ủi tôi đừng căng thẳng, bảo tôi đóng cửa ra vào và cửa sổ, sau đó ở trong phòng chờ họ. Tôi vội khóa trái cửa phòng ngủ lại, rồi đi đóng cửa sổ, còn cầm tạ tay để phòng thân. Nửa tiếng sau, bên ngoài mới có tiếng xe cảnh sát. Tôi đứng trên lầu nhìn xuống thấy có ba bốn chiếc xe cảnh sát chạy tới đậu trước cửa, rất nhiều cảnh sát xuống xe. Khoảng mấy phút sau, tôi nghe có tiếng người vào nhà, lên lầu hai nói mình là cảnh sát, bảo tôi đừng hoảng loạn. Khi đó tôi mới dám mở cửa, ra ngoài thì thấy cảnh sát đã lên lầu. Tôi thuật lại tình hình khi nãy rồi theo cảnh sát xuống nhà. Nhưng kỳ lạ là dưới nhà không có thi thể của Tiểu Văn, chỉ có vài giọt máu. Cảnh sát lấy vết máu rồi kiểm tra cửa sổ, không có phát hiện gì. Bọn họ kết luận có người bị thương nhẹ, với lượng máu này không thể làm một người trưởng thành tử vong. Họ bảo tôi liên lạc với Tiểu Văn, với tình hình trước mắt thậm chí không thể thành lập vụ án mất tích. Tôi gọi điện cho Tiểu Văn, di động của cô ấy vẫn kết nối nhưng không có ai bắt máy. Cảnh sát điều tra bên ngoài nghe thấy tiếng chuông, đi tìm thì tìm thấy di động ở ven đường cách nhà khoảng mấy trăm mét. Trước khi nhập cảnh chúng tôi có kiểm tra sức khỏe, báo cáo còn ở chỗ nhập cảnh, cảnh sát đến đó lấy kết quả xét nghiệm, sau khi đối chiếu với vết máu ở trong nhà thì đúng là của Tiểu Văn. Mà trên di động của Tiểu Văn không có vân tay của người lạ, cảnh sát nghi ngờ là vô tình làm rơi, có điều trên đó không có vết máu, vậy nên cảnh sát nghiêng về hướng Tiểu Văn mất tích hơn. Tiểu Văn đã mất tích ba ngày nhưng phía cảnh sát chưa có tin gì cả. Tôi biết cô ấy ở đây không có bạn bè người thân gì, hơn nữa chính mắt tôi thấy cô ấy bị giết, cô ấy chắc chắn đã chết rồi, thi thể đã bị hung thủ đưa đi xử lý. Tôi sợ lắm, liệu mục tiêu kế tiếp của hung thủ có phải là tôi không?"
Tuyết Lợi không che giấu nỗi sợ và ích kỷ của mình, sau vụ việc của Tiểu Văn, cô ta lo cho trợ lý nhưng lại lo cho bản thân nhiều hơn. Sự ích kỷ này cũng khá bình thường, con người khi đối mặt với sống và chết có mấy ai thật sự không sợ?
"Chị Khúc, tôi biết yêu cầu của mình có hơi quá đáng. Việc này vốn không liên quan đến anh chị, chúng ta cũng không quen biết nhau. Tôi chỉ có thể trả tiền, nhưng tôi biết vật chất anh chị không thiếu. Tôi sợ hung thủ quay lại giết tôi, tôi cũng thấy có lỗi với Tiểu Văn. Từ lúc tôi ra mắt cô ấy đã đi theo tôi, từng ấy năm giúp tôi xử lý mọi việc trong cuộc sống, rời khỏi cô ấy tôi không thể sống độc lập. Lần này tôi dẫn theo cô ấy đến Toronto, không ngờ lại khiến cô ấy mất mạng. Dù thế nào thì tôi cũng phải giúp cô ấy tìm ra hung thủ, để cô ấy ở dưới suối vàng có thể nhắm mắt."
Thương Dĩ Nhu cảm nhận được những câu này của Tuyết Lợi là thật lòng, hai người sống với lâu nhau đương nhiên có tình cảm gia đình.
"Cô khẳng định Tiểu Văn đã chết?" Thương Dĩ Nhu biết cảnh sát phá án không dễ đi đến kết luận, chắc chắn là chứng cứ khi đó khiến họ cảm thấy đây không phải vụ giết người nên mới nhận định là mất tích.
Tuyết Lợi gật đầu thật mạnh: "Chắc chắn cô ấy chết rồi! Cô ấy chảy nhiều máu như vậy, trước ngực còn có con dao. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi đến giờ tôi vẫn còn nhớ, đó là ánh mắt cầu xin sự sống kề bên cái chết, ánh mắt của cô ấy như đang cầu cứu."
Thương Dĩ Nhu an ủi Tuyết Lợi, hứa sẽ giúp cô ấy liên lạc với đội trưởng James, nhờ anh ta điều tra cẩn thận.
Tuy Khúc mịch không nói gì nhưng nghe Thương Dĩ Nhu nhắc tới James, Tuyết Lợi như nhìn thấy hy vọng. Cô ta để lại số điện thoại liên lạc và địa chỉ hiện tại, cảm ơn rồi về trước.
"Nếu anh không muốn giúp thì thôi, tự em gọi điện cho cảnh sát James hỏi thăm thử xem." Thương Dĩ Nhu không muốn Khúc Mịch làm chuyện bản thân anh không muốn làm vì cô.
"Thật ra có gọi hay không cũng vậy thôi, đây là nước ngoài."
Thương Dĩ Nhu hiểu, nhưng dù gì cũng đã hứa với Tuyết Lợi, cô không muốn thất hứa.
Nhận được điện thoại của Thương Dĩ Nhu cảnh sát James rất vu. Thương Dĩ Nhu quay lại Toronto có gửi quà Trung Quốc cho anh, sau khi nhận anh liền gọi điện cảm ơn.
"Không ngờ chị Khúc còn nhớ người bạn cũ này đấy." Mới mấy ngày không liên lạc, người này nói năng càng dẻo miệng.