Thương Dĩ Nhu đi thẳng vào vụ án của Tiểu Văn, cô hỏi James tình hình cụ thể và tiến triển: "Tôi biết đây là bí mật nghề nghiệp, nếu không nói được anh có thể từ chối, tôi hiểu mà, không giận đâu."
"Không không, tôi có thể công khai tất cả cho chị Khúc biết." Cảnh sát James nói ngay, "Để tôi gửi email cho cô, cô cứ từ từ xem."
Thương Dĩ Nhu không ngờ James hào phóng như vậy, nhưng nghĩ lại, chắc chắn anh ta muốn nhờ Khúc Mịch nên đổi cách nhờ vả. Người này cũng lớn rồi sao còn ấu trĩ thế chứ!
Thương Dĩ Nhu mở hộp thư thì thấy James thật sự đã gửi email. Cô tải tập tin xuống, nội dung bên trong có đủ từ ảnh chụp hiện trường, ảnh chụp vật chứng, lời khai của Tuyết Lợi cùng quá trình và kết quả điều tra của cảnh sát.
Qua tất cả biểu hiện, Tiểu Văn chỉ mất tích, đến giờ vẫn chưa có chứng cứ chứng minh cô ấy đã chết.
Thương Dĩ Nhu xem đi xem lại vẫn không phát hiện kết luận của cảnh sát có vấn đề gì. Nhưng trông Tuyết Lợi không giống nói dối, thế đây là chuyện gì đây? Một vụ án tưởng chừng như đơn giản lại khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
"Anh thấy Tuyết Lợi có giống nói dối không?"
Đối với việc phân tích tâm lý con người qua hành động của họ, Khúc Mịch là người trong nghề.
Khúc Mịch đang ngồi cạnh uống cà phê, nghe Thương Dĩ Nhu hỏi thì ngẩng đầu: "Việc này không phải trách nhiệm công việc của anh, có phúc lợi gì không?"
"Thôi đi!" Phúc lợi mà anh nói còn có thể là gì? Anh không nói ra Thương Dĩ Nhu cũng đoán được.
Nhìn thái độ của cô, anh bật cười: "Đừng dễ dàng tin vào nước mắt của phụ nữ."
"Ý anh là Tuyết Lợi đang nói dối?" Thương Dĩ Nhu nhíu mày.
"Anh chưa nói hết. Có điều nước mắt của cô ta rất chân thành, cô ta không nói dối."
"Nếu cô ta không nói dối, vậy thì Tiểu Văn thật sự đã bị giết." Thương Dĩ Nhu phân tích, "Trong 30 phút Tuyết Lợi trốn trong phòng, rất có khả năng hung thủ đã xử lý hiện trường rồi đưa Tiểu Văn đi. Nhưng thời điểm đưa Tiểu Văn đi hắn đã bỏ di động trong túi, nơi phát hiện di động chính là hướng hung thủ bỏ trốn, có thể hung thủ đã đậu xe ở đó. Hắn đưa Tiểu Văn đi, tìm một nơi không người để xử lý thi thể, nếu cảnh sát kết luận đây là vụ án mất tích thì hắn sẽ thoát khỏi chế tài của pháp luật."
"Em phân tích rất logic đấy, bà xã của anh sắp thành Holmes rồi." Khúc Mịch tươi cười đi tới xem tài liệu, "Nếu phân tích của em là đúng thì anh có hai câu hỏi. Một, sau khi giết người hung thủ không có mặt ở hiện trường, tại sao hắn phải quay về xử lý hiện trường rồi đưa người bị hại đi? Hai, cảnh sát đã khám nghiệm hiện trường nhưng không hề phát hiện dấu vết hiện trường được tẩy rửa. Nói cách khác, giả thiết hung thủ đã xử lý hiện trường thì cách của hắn phải rất cao siêu, đủ để không để lại dấu vết, nhưng ở hiện trường lại có hai giọt máu."
"Có lẽ hung thủ sợ bị Tuyết Lợi phát hiện, thời gian quá gấp nên mới để lại vết máu." Phân tích của Thương Dĩ Nhu không phải không có lý, "Hung thủ giết Tiểu Văn, nhưng tiếng hét của Tiểu Văn đã thu hút Tuyết Lợi. Hung thủ nghe trên lầu hai có tiếng động nên bỏ trốn từ cửa sổ sau nhà. Nhưng hắn không chạy xa, hắn nghe tiếng Tuyết Lợi quay lại trên lầu nên to gan trở về thì nghe tiếng Tuyết Lợi sợ hãi gọi điện thoại, còn khóa trái cửa phòng. Vì thế hắn quyết định tiếp tục kế hoạch ban đầu, rửa sạch hiện trường, đưa thi thể đi, ngụy tạo việc Tiểu Văn chỉ mất tích. Dù cảnh sát đã nghi ngờ nhưng khi không có chứng cứ, họ chỉ có thể kết luận đây là vụ mất tích. Sự thật chứng minh kế hoạch của hắn đã thành công, nhưng vụ án này vẫn có chi tiết khả nghi, cảnh sát cũng đã nghi ngờ rồi."
"Sao em lại nghĩ hung thủ đã nghi ngờ?" Khúc Mịch hỏi.
Thương Dĩ Nhu chỉ vào máy tính: "Cảnh sát trưởng James chịu gửi tài liệu tài liệu mật cho chúng ta chứng tỏ anh ta đã nghi ngờ nhưng lại không điều tra được gì. Trùng hợp là em quan tâm vụ án này nên anh ta mới tranh thủ, không phải sao?"
"Thông minh." Khúc Mịch khen, "Tên James này càng ngày càng giảo hoạt."
"Dù sao James cũng chưa nói gì, chúng ta cứ giả ngốc đi." Thương Dĩ Nhu cũng bật cười.
Sau đó cô gọi điện cho Tuyết Lợi, nói mình đã xem tài liệu của cảnh sát, với tình hình trước mắt, vụ của Tiểu Văn chỉ có thể xem như mất tích.
Tuyết Lợi vô cùng thất vọng, đồng thời vừa lo lắng vừa đau buồn.
"Xin lỗi, trước mắt chỉ có thể là như vậy. Có điều cảnh sát đang tiếp tục điều tra, có phát hiện mới tôi sẽ thông báo với cô ngay."
"Dù thế nào thì tôi cũng cảm ơn cô. Nhưng chắc chắn Tiểu Văn chết rồi, tôi có linh cảm như thế." Tuyết Lợi khăng khăng suy nghĩ của mình, "Mấy hôm nay chỉ cần nhắm mắt là tôi lại thấy cảnh cô ấy nằm dưới đất tuyệt vọng nhìn tôi. Lúc có cô ấy ở bên tôi thấy bình thường, nhưng bây giờ cô ấy đi rồi, cuộc sống của tôi loạn hết cả lên. Tiểu Văn là cô gái hiền lành, cô ấy chưa bao giờ trách móc hay từ chối. Có cô ấy, tôi chưa từng lo lắng vì bất cứ chuyện gì cả."
Thương Dĩ Nhu kiên nhẫn lắng nghe, sau đó khuyên: "Cô đừng nghĩ gì cả, tắm nước nóng, uống ly sữa rồi đi ngủ đi. Cô phải tin tưởng cảnh sát, tin rằng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nếu Tiểu Văn thật sự bị giết, hung thủ chắc chắn không thể chạy thoát chế tài của pháp luật đâu."
Nghe cô an ủi, Tuyết Lợi dần bình tĩnh lại.
Mấy hôm sau, Tuyết Lợi lại gọi điện hẹn Thương Dĩ Nhu đi cà phê. Ở Toronto Thương Dĩ Nhu không có bạn Trung Quốc, tuy nhóm Lily rất nhiệt tình, cũng rất thích văn hóa Trung Quốc nhưng văn hóa giữa phương Đông và phương Tây vẫn có sự khác biệt, thỉnh thoảng vẫn có cảm giác không cùng tiếng nói. Nhận được lời mời của Tuyết Lợi, Thương Dĩ Nhu liền đồng ý.
Tới nơi, Thương Dĩ Nhu thấy Tuyết Lợi ngồi ở vị trí tràn ngập ánh nắng. Cô ta mặc áo khoác len, bên dưới là quần jeans và giày trắng, trông tràn đầy sức sống.
Cô ta thấy Thương Dĩ Nhu liền vội vẫy tay, sau đó gọi nhân viên.
"Tôi không biết cô thích uống món gì nên không gọi trước." Tuyết Lợi cười trừ.
Thương Dĩ Nhu gọi một ly cà phê, thấy Tuyết Lợi ăn miếng bánh, ăn xong rồi uống nước trái cây.
"Sống ở đây tự do thật, tôi có thể không cần trang điểm, không cần ăn mặc quá nghiêm túc, có thể ăn uống những gì mình thích. Nếu có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết mấy." Tuyết Lợi cảm thán.
"Thật ra chỉ cần suy nghĩ thoáng thì ở đâu cũng thấy tự do. Có điều thỉnh thoảng thả lỏng cũng tốt, thể xác và tinh thần đều sẽ được giải phóng."
"Vóc dáng của cô đẹp như vậy chắc là cũng đang ăn kiêng đúng không? Bánh của tôi hơi ngọt, cô ăn thử đi, ngon lắm." Tính cách Tuyết Lợi ngay thẳng, không hề kiêu ngạo như lần đầu gặp. Có lẽ khi đó cô ta là đại minh tinh Tuyết Lợi, còn bây giờ chỉ là du học sinh bình thường mà thôi, "Lần này tôi hẹn cô ra đây là muốn cảm ơn. Tôi vô cùng biết ơn cô đã đồng ý giúp tôi dù chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần. Ngoài ra tôi muốn nghe thêm về tiến triển vụ án, tôi đã đến đồn cảnh sát nhưng họ chỉ nói đang điều tra. Tiểu Văn chắc chắn bị giết rồi, trước ngực cô ấy có cắm con dao, bị thương rất nặng, hung thủ còn đưa cô ấy đi chắc là để xử lý thi thể, cô ấy không sống được đâu!"
Nói tới đây, Tuyết Lệ bật khóc.
"Chung cư chỗ cô ở an toàn không?" Thương Dĩ Nhu lo cho an toàn của Tuyết Lệ nên hỏi.
"Chung cư tôi ở có bảo vệ, có camera, an ninh rất tốt. Mấy hôm nay tôi suy nghĩ cẩn thận, tôi và Tiểu Văn lần đầu đến Toronto, chúng tôi ở đây không có bạn bè chứ đừng nói là kẻ thù. Cô ấy bị giết chắc vì tiền, nếu thế thì tôi không cần phải quá lo lắng."
Thương Dĩ Nhu cũng nghĩ vậy. Họ ở biệt thự ngoại ô, dân cư xung quanh thưa thớt, lại không có bảo vệ. Hai người họ đều là con gái bị hung thủ theo dõi, giết người cướp của, nhưng hắn không ngờ hắn vừa giết một người lại suýt bị bại lộ, chưa lấy được tiền đã phải bỏ trốn. Hắn chắc chắn không dám đến chỗ có bảo vệ và camera để hành hung, vậy nên tạm thời Tuyết Lợi vẫn được an toàn.
Hai người uống cà phê, vì buổi chiều Thương Dĩ Nhu còn có việc nên không ngồi lại lâu.