Thương Dĩ Nhu được điều động tạm thời đến khoa pháp y của cục cảnh sát để khám nghiệm tử thi cho Tiểu Văn. Ở cục cảnh sát, cô gặp Tuyết Lợi đến nhận thi thể. Sau khi được thi thể xác nhận và có kết quả xét nghiệm DNA, cảnh sát khẳng định thi thể đã bắt đầu thối rữa này chính là Tiểu Văn đã mất tích hơn ba tháng.
Trong quá trình khám nghiệm tử thi, Thương Dĩ Nhu vẫn giữ thói quen ghi âm lại cả quá trình.
Cô kiểm tra tình hình bên ngoài thi thể trước, qua phán đoán, vết thương trước ngực và trên mặt nạn nhân do một hung khí gây ra, hơn nữa thời gian trong khoảng một tiếng. Kết quả này khiến Thương Dĩ Nhu vô cùng kinh ngạc. Theo lời Tuyết Lợi, khi đó cô ấy thấy Tiểu Văn bị thương nặng nên lập tức chạy lên lầu báo cảnh sát. 30 phút sau, cảnh sát tới tiến hành kiểm tra trong ngoài nhà, thời gian chắc chắn hơn 30 phút.
Nhưng hai vết thương này được tạo ra cách nhau chưa đến 1 tiếng, như thế chứng minh điều gì? Nghĩa là hung thủ không đưa Tiểu Văn đi xa mà tiến hành làm hại lần thứ hai ở gần đó. Nếu thế tại sao cảnh sát không phát hiện?
Thương Dĩ Nhu tạm gạt sự nghi ngờ qua một bên, tiếp tục công việc.
"Nội tạng đã hư thối, trong phổi không có bất thứ thứ gì, trong dạ dày có cặn đồ ăn chưa tiêu hóa và dịch dạ dày." Thương Dĩ Nhu bảo trợ thủ lấy ít mẫu, lát nữa đưa đến khoa pháp chứng kiểm tra.
"Khoan đã." Thương Dĩ Nhu dừng lại.
"Tử cung phồng lớn, bên trong có thai nhi. Đưa kéo cho tôi." Thương Dĩ Nhu nhíu mày.
Tiểu Văn khá gầy lại thích mặc quần áo rộng, không thể nhìn ra cô ấy đang mang thai. Theo độ mở của tử cung, ít nhất thai nhi cũng đã bốn tháng.
Bên ngoài tử cung đã thối rữa, chỉ cần cầm kéo chọc một cái lập tức có dịch lỏng chảy ra. Cô đợi dịch chảy ra gần hết mới cắt tử cung ra, nước mủ tanh hôi đang bao lấy một đứa bé nam đã thành hình.
Cô cắt cuống rốn của đứa bé xuống.
"Những cơ quan cơ bản đã hình thành, thai nhi này khoảng mười sáu tuần. Ngoài ra trong tử cung của nạn nhân có khối u đường kính 4,5cm."
Đây là phát hiện lớn khiến mọi người đều khiếp sợ, kể cả Tuyết Lợi.
Tuyết Lợi rời khỏi phòng giải phẫu không về nhà ngay mà ở ngoài chờ. Giải phẫu xong đi ra, Thương Dĩ Nhu thấy một mình cô ấy ngồi ở hàng ghế ngoài hành lang, ánh mắt ngây dại.
"Cô ra rồi." Tuyết Lợi lộ rõ vẻ mệt mỏi. Cô đã nghe cảnh sát nói lúc chết Tiểu Văn đang có thai bốn tháng.
Thương Dĩ Nhu đến trước máy bán nước tự động, mua cho Tuyết Lợi ly nước trái cây.
Tuyết Lợi nắm chặt ly giấy: "Tôi không biết Tiểu Văn mang thai, cô ấy mang thai bốn tháng rồi sao tôi lại không phát hiện chứ? Tôi đột nhiên phát hiện mình quá ích kỷ, ở bên nhau bao năm, cô ấy là trợ lý chuyên giúp tôi xử lý mọi việc trong cuộc sống, nhưng tôi chưa từng quan tâm đến cô ấy. Tôi chỉ biết cô ấy và bạn trai chia tay, hoàn toàn không ngờ cô ấy lại mang thai. Nếu đã có con thì sao cô ấy còn muốn theo tôi đến Toronto chứ? Cô ấy có dự định gì cho tương lai chưa? Sinh con ở đây sao? Trước giờ tôi chưa từng hiểu rõ về cô ấy!"
Nếu trẻ con được sinh ra ở Canada thì sẽ có quốc tịch ở đây. Tiểu Văn giấu việc mình mang thai để theo Tuyết Lợi ra nước ngoài là có mục đích. Không ngờ còn chưa sinh đứa bé ra, cô ấy đã bị giết.
"Tiểu Văn còn người thân trong nước không? Trước đó vì cô ấy mất tích nên cảnh sát chưa thông báo với người nhà, bây giờ chuyện thành ra như vậy, chúng ta nên báo với người nhà đến nhận thi thể của cô ấy."
Tiểu Văn lắc đầu: "Tiểu Văn là trẻ mồ côi, không có người thân nào cả. Ngày xưa cũng vì thấy cô ấy sống dưới tầng hầm không có mì gói để ăn nên tôi mới chọn cô ấy làm trợ lý. Cô ấy chuyển đến ký túc xá của công ty thôi, sau này tôi mua nhà tôi có để cho cô ấy một phòng. Cô ấy nói người thân duy nhất của cô ấy là tôi dù chúng tôi không có quan hệ huyết thông. Tôi biết tính cách mình không tốt, thỉnh thoảng vô cớ trách mắng cô ấy nhưng cô ấy chưa bao giờ than vãn, cũng chưa từng hận tôi."
Nói đến đây, Tuyết Lợi lại bật khóc.
"Đến khi làm thủ tục nhờ cô báo với tôi một tiếng, tôi sẽ liên lạc với công ty nhờ họ nghĩ cách đưa thi thể Tiểu Văn về nước. Tôi nghĩ Tiểu Văn không thích được an táng ở đây đâu."
Thương Dĩ Nhu gật đầu: "Cô có thể hỏa táng Tiểu Văn ở đây trước rồi mang tro cốt về, như thế tiện hơn."
"Tâm trạng tôi bây giờ rối bời lắm, chờ giải phẫu xong tôi sẽ mang tro cốt của Tiểu Văn về nước. Lúc đi tôi còn cáu kỉnh với cô ấy, không ngờ khi về chỉ có thể ôm hũ tro cốt lạnh như băng."
"Mỗi người một số." Thương Dĩ Nhu không giỏi việc an ủi, chỉ đành bảo Tuyết Lợi về chờ tin.
Tuyết Lợi về trước, Thương Dĩ Nhu đi gặp cảnh sát trưởng James.
"Báo cáo khám nghiệm tử thi chúng tôi nhận được rồi. Cô Khúc, tôi cảm thấy có vài chỗ không thể giải thích. Cùng ngày xảy ra sự việc, chúng tôi đã cẩn thận kiểm tra xung quanh hiện trường nhưng hung thủ lại trốn gần đó hủy mặt nạn nhân, việc này tôi thấy khá kỳ lạ. Ngoài ra, tại sao hung thủ lại phải hủy mặt nạn nhân chứ? Thà gặp nguy hiểm cũng phải làm việc này sao? Hơn nữa, nơi chúng tôi tìm được thi thể cũng rất kỳ lạ."
Thương Dĩ Nhu đang muốn biết việc này, nghe James chủ động nhắc tới cô liền chăm chú lắng nghe.
"Thi thể của Tiểu Văn được phát hiện ở căn biệt thự ngoại ô kia. Từ hôm Tiểu văn mất tích, Tuyết Lợi đã chuyển đến chung cư trong thành phố, căn biệt thự ấy bỏ trống, không có ai ở. Ngay hôm qua, có một cặp tình nhân đi dã ngoại cắm trại, lúc đi ngang căn nhà định vào mượn dùng điện thì ngửi thấy mùi lạ, khi phát hiện thi thể ở sảnh lầu một, họ liền báo cảnh sát."
Vụ án trông có vẻ chỉ là vụ giết người bình thường nhưng khi phân tích cụ thể, trong đó lại có rất nhiều chi tiết đáng nghi.
Tiểu Văn biến mất ở căn biệt thự, sau đó thi thể lại đột nhiên xuất hiện ở đó, hung thủ rốt cuộc đang giở trò gì?
"Khám nghiệm tử thi là chuyện của tôi, phá án là chuyện của anh." Thương Dĩ Nhu mỉm cười, nghiêng đầu nhìn xe của Khúc Mịch đang đợi bên ngoài, "Xin lỗi, chồng tôi tới rồi, có vấn đề gì liên lạc sau."
Nghe vậy James lắc đầu tiếc nuối.
Thương Dĩ Nhu vừa lên xe liền kể cho Khúc Mịch nghe kết quả khám nghiệm tử thi, sau đó nhờ anh chở mình về phòng thí nghiệm. Đây là công việc giáo sư Wells giao, cô phải viết báo cáo nộp.
Giáo sư Wells đã đi tham gia hội nghị nên bảo cô cứ để báo cáo trên bàn làm việc.
Dựa theo báo cáo khám nghiệm tử thi của Thương Dĩ Nhu, cảnh sát tiến hành điều tra. Bọn họ liên lạc với bạn trai của Tiểu Văn qua số điện thoại Tuyết Lợi cung cấp. Nhưng theo lời bạn trai của Tiểu Văn nói, họ đã chia tay hơn nửa năm, trong khoảng thời gian đó hai bên chưa từng liên lạc.
Hiện tại đã loại trừ khả năng đứa bé trong bụng Tiểu Văn là của bạn trai cũ, vậy bố ruột của nó là ai? Tháng tư Tiểu Văn đến Toronto, thời gian đó cô ấy chắc chắn đã mang thai. Người giết cô ấy liệu có phải là bố ruột của đứa bé không?
Cảnh sát điều tra những người Trung Quốc đến Toronto trong khoảng thời gian Tiểu Văn bị giết, tổng cộng có chín người phù hợp.
Qua kiểm tra, những người đàn ông trong số họ không có ai là bố của đứa bé trong bụng Tiểu Văn. Còn những người phụ nữ còn lại đều có nhân chứng chứng minh mình không có mặt ở hiện trường vụ án ngày Tiểu Văn bị giết. Hơn nữa theo suy đoán của cảnh sát, có thể đưa một thi thể ra ngoài bằng cửa sổ mà không để lại dấu vết, khả năng cao hung thủ là đàn ông cường tráng.
Cảnh sát quay lại căn biệt thự ở ngoại ô khám xét thêm, hy vọng sẽ tìm ra manh mối có giá trị.
Bọn họ vừa khua chiêng gõ mõ điều tra vừa nhờ cảnh sát trong nước điều tra các mối quan hệ của Tiểu Văn. Họ gửi kết quả xét nghiệm DNA của đứa bé để cảnh sát trong nước nếu tìm được kẻ bị tình nghi có thể tiến hành đối chiếu.
Đội hỗ trợ cảnh sát James chính là đội hình sự của Lục Li. Bọn họ điều tra được gì luôn báo cáo với Khúc Mịch trước, sau đó mới nói chuyện với cảnh sát Toronto.
Khúc Mịch không hào hứng mấy với vụ án nhưng Thương Dĩ Nhu lại khá để ý.
Những gì cảnh sát điều tra được hầu như đều là tin đồn về Tuyết Lợi, hoàn toàn không có manh mối gì về Tiểu Văn.
Theo lời kể của Tuyết Lợi, Tiểu Văn là trẻ mồ côi, thời trung học đã bắt đầu đi làm, sau này được công ty mời làm trợ lý. Các mối quan hệ của cô ấy với đồng nghiệp trong công ty khá tốt, hơn nữa chịu thương chịu khó, đôi lúc Tuyết Lợi vì áp lực công việc mà giận dỗi vô cớ thì cô ấy cũng chưa từng than trách.
Quan trọng nhất là Tiểu Văn có thể xử lý mọi việc một cách hoàn hảo khiến Tuyết Lợi không thể rời khỏi cô ấy, làm gì cũng phải có cô ấy đi cùng.