Manh mối mà nhóm Lục Li điều tra được khiến Thương Dĩ Nhu phải giật mình, cô không ngờ Tiểu Văn trông có vẻ ngây thơ lại trao đổi thể xác để được nổi tiếng, mà Mã Uy trông có vẻ là kẻ si tình thật ra chỉ là cầm thú khoác da người. Thảo nào Tuyết Lợi lại nói trong giới giải trí không có tình yêu thuần khiết, hơn nữa đàn ông ai cũng khiến cô ấy thất vọng.
Thương Dĩ Nhu suy nghĩ một lúc, quyết định cho Tuyết Lợi xem cuốn nhật ký. Sau khi xem sắc mặt Tuyết Lợi tái nhợt, cô ấy uống ngụm cà phê mới nói: "Tôi vốn không định thảo luận việc này, Tiểu Văn mất rồi, nói những việc này là không tôn trọng cô ấy. Nhưng tôi không ngờ cô ấy lại có thói quen viết nhật ký, còn có một cuốn nhật ký để lại trong nước. Tôi từng thấy Mã Uy tới tìm Tiểu Văn, trông hai người rất kỳ lạ. Tôi đã không còn là cô gái mới bước vào nghề không biết gì cả, đương nhiên có thể nhìn ra manh mối. Cũng chính vào thời điểm đó tôi mới bắt đầu cảm thấy Mã Uy không hoàn hảo như mình tưởng tượng. Tôi từng nhắc khéo Tiểu Văn đừng làm việc khiến mình phải hối hận. Sau này cô ấy quyết định cùng tôi ra nước ngoài, tôi tưởng cô ấy chịu nghe lời mình khuyên không ngờ... Lần này Mã Uy đột nhiên xuất hiện, còn nói là vì tôi, tôi thật sự không tin." Tuyết Lợi cười khổ, "Thế nên tôi mới nói mình không tin vào tình yêu, càng không tin trên đời này có đàn ông tốt. Chị Khúc, cô được ông trời quan tâm nên mới gặp được giáo sư Khúc, hãy trân trọng cuộc hôn nhân của hai người, không phải ai cũng gặp đúng người đúng thời điểm, cùng nhau tiến đến hôn nhân đâu."
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một người phụ nữ cao to xông vào. Chị ta nhìn xung quanh, vừa thấy Tuyết Lợi thì liền nhào tới.
"Đồ đê tiện, cuối cùng tao cũng tìm được mày rồi!" Chị ta vừa mắng vừa giật tóc Tuyết Lợi.
Thương Dĩ Nhu sững sờ, mãi đến khi thấy Tuyết Lợi đau đến mức sắp bật khóc, cô mới nhớ gọi nhân viên tới.
"Mấy cậu làm gì đây? Người kiểu này sao cũng cho vào đây?"
Đây là quán cà phê cao cấp, khách hàng ở đây chẳng ai nói chuyện to tiếng. Bất thình lình có một người đàn bà đanh đá xông vào còn chửi mắng thô tục, ra tay đánh nhau, mọi người đều đồng loạt nhìn về bên này.
Thương Dĩ Nhu vội gọi nhân viên tới giúp, phải hai ba người mới kéo được người phụ nữ kia ra.
"Đồ đê tiện, hôm nay tao phải giết mày! Có mày thì không có tao, có tao thì không có mày! Tao đã tìm đến tận đây thì chứng tỏ tao muốn giải quyết triệt để ân oán. Mày đừng tỏ ra là người bị hại trước mặt tao, bộ mặt này mày để giành để lấy lòng đàn ông đi!"
Thương Dĩ Nhu dễ dàng đoán ra được chị ta là vợ trước của Mã Uy tên Dương Dương. Cặp vợ chồng này đúng là ăn ý, cả hai một trước một sau cùng chạy tới Toronto tìm Tuyết Lợi.
Tuyết Lợi uất ức rơi nước mắt: "Chuyện của vợ chồng anh chị không liên quan đến tôi, tôi không có quyến rũ chồng chị. Anh chị ly hôn là quyết định của hai bên, tôi không can thiệp cũng không muốn can thiệp. Tôi cầu xin anh chị đấy, tha cho tôi đi."
"Bớt giả bộ đáng thương, nếu mày không ở sau lưng khuyến khích thì sao anh ấy lại đòi ly hôn chứ? Thấy anh ấy tới đây tìm mày, tao mới biết ngày xưa hai người chỉ diễn kịch, lừa tao ly hôn để đến bên nhau. Có phải anh ấy sớm đã chuyển hết tài sản cho mày không? Nếu không sao mày lại ngoan ngoãn lâu như vậy hả?"
Người phụ nữ như vậy thảo nào Mã Uy khăng khăng đòi ly hôn.
Thương Dĩ Nhu nhíu mày, biết không thể nói chuyện bình thường với loại người này nên nhờ nhân viên gọi bảo vệ tới. Ánh mắt Dương Dương nhìn Tuyết Lợi như muốn ăn thịt người, hai nhân viên không thể giữ được chị ta, phải gọi tận ba bốn bảo vệ tới mới đuổi được chị ta ra ngoài.
Chị ta khóc lóc la lối: "Mấy người cứ chờ đấy! Tuyết Lợi, mày là đồ đê tiện, tao sẽ không để mày yên! Tao cược cả cái mạng này với mày, dù gì tao cũng không muốn sống nữa!"
Đợi chị ta bị kéo ra ngoài, Tuyết Lợi mới ngồi xuống. Cô ấy cũng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi mất mặt này nhưng bản thân lại chẳng còn sức.
Ngồi một lúc, cả hai rời khỏi quán cà phê. Thấy Dương Dương không xuất hiện nữa, cả hai đều thở phào.
"Cô định làm gì tiếp đây?" Thương Dĩ Nhu đưa Tuyết Lợi về, nhẹ nhàng hỏi.
Tuyết Lợi thở dài: "Nếu bây giờ tôi về nước, chị ta sẽ làm phiền nhiều hơn, truyền thông cũng không để yên cho tôi. Tạm thời cứ tránh mặt ở đây đã rồi tính. Hai ngày nữa tôi sẽ đi nói chuyện với Mã Uy, bảo anh ấy đưa Dương Dương về. Chuyện của họ họ phải tự giải quyết, không liên quan đến tôi."
Thương Dĩ Nhu gật đầu, bảo Tuyết Lợi có khó khăn gì cứ gọi điện cho mình.
Phía James đã nhận được nội dung nhật ký mà Lục Li gửi, bọn họ lập tức bắt giữ Mã Uy, xét nghiệm DNA chứng minh hắn chính là bố đứa bé! Nhưng thời điểm Tiểu Văn bị giết, hắn vẫn ở trong nước, hoàn toàn không có thời gian để giết người, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hắn đã mua chuộc người khác để làm việc này.
Mã Uy thừa nhận chuyện của mình với Tiểu Văn, hắn nói Tiểu Văn chủ động quyến rũ hắn, muốn lợi dụng hắn để trở thành ngôi sao, nhưng hắn thấy Tiểu Văn không có tiềm năng nên đã từ chối. Hắn không hề biết chuyện Tiểu Văn đã mang thai, bọn họ chỉ xảy ra quan hệ mấy lần trong lúc hắn say.
Lời khai của hắn trùng khớp với nhật ký, cảnh sát chỉ hạn chế quyền xuất nhập cảnh của hắn, sau đó hắn được luật sư bảo lãnh ra ngoài.
Không ngờ Dương Dương lại đến cục cảnh sát đón hắn, người phụ nữ này hận hắn đến thấu xương nhưng vẫn nhớ nhung hắn, nếu không chị ta đã không bay đến Toronto, còn mắng chửi Tuyết Lợi như vậy. Chị ta chỉ không biết cách biểu đạt tình yêu của mình, không biết đàn ông càng gì, càng không hiểu việc nếu trái tim của người đàn ông đã đi xa thì dù bản thân có làm gì cũng là uổng phí.
Đương nhiên Mã Uy không hề cảm động trước sự xuất hiện của chị ta, hắn tự lên xe của mình rồi bỏ đi.
Thương Dĩ Nhu đứng bên cửa sổ cục cảnh sát thấy rất rõ bóng dáng lẻ loi của Dương Dương.
Bản báo cáo khám nghiệm tử thi Tiểu Văn Thương Dĩ Nhu đặt trên bàn giáo sư Wells không biết đã bị ai lấy đi, ngày mai giáo sư về rồi, vì vậy hôm nay cô đến cục cảnh sát lấy bản sao.
Lúc về, khi đi ngang quán cà phê, cô vô tình thấy Tuyết Lợi và Mã Uy đang ngồi bên trong trò chuyện. Cô chỉ dừng lại một chút rồi lái xe đi. Tình cảm là việc của hai người, người ngoài không nên xen vào, hơn nữa tốt nhất cứ để họ tự giải quyết.
Giáo sư Wells vừa về liền nghiệm thu thành quả nghiên cứu trong mười ngày qua. Hai hôm sau, ông mới nhớ tới bản báo cáo của Thương Dĩ Nhu. Ông cẩn thận xem xét, còn để lại lời phê bình. Khi bản báo cáo về lại tay Thương Dĩ Nhu, trên đó có vài ký hiệu màu đỏ và bình luận.
"Thai nhi trong bụng bệnh nhân nên được phân tích bệnh lý để xác định nguyên nhân tử vong, thiếu ghi chép về màu sắc cuống rốn. Thi thể của nạn nhân đặt bên ngoài ba tháng, toàn thân màu xanh lục, trong miệng mũi có máu cùng giòi bọ, nhưng mô mềm chưa phân hủy đúng theo lý thuyết thì cần kiểm tra các yếu tố ảnh hưởng khác." Cuối cùng, giáo sư Wells để lại một dấu chấm hỏi lớn.
Thật ra những vấn đề này mấy hôm nay Thương Dĩ Nhu có suy nghĩ, việc phân tích bệnh lý của thai nhi cô đã giao cho trợ thủ làm. Vấn đề mô mềm phân hủy không đúng như theo lý thuyết có thể giải thích do tùy thể trạng. Còn về việc màu sắc cuống rốn thì quả thật Thương Dĩ Nhu đã bỏ qua. Không ngờ giáo sư Wells lại cẩn thận đến từng chi tiết đến vậy, dù ông không đến tận nơi khám nghiệm tử thi cũng có thể phát hiện nhiều lỗ hổng. Nếu đích thân ông đứng bên giám sát, cô chắc chắn sẽ rất căng thẳng.
"Đừng coi đó là điều hiển nhiên, cho dù là điều hiển nhiên cũng phải nghiêm túc giải phẫu để kiểm tra. Rất nhiều chân tướng đều giấu trong những chi tiết nhỏ. Ngoài ra em là pháp y chính, tại sao lại để trợ thủ làm việc thay? Chữ ký của pháp y chính là của em, em phải chịu hoàn toàn trách nhiệm với kết quả!" Giáo sư Wells phê bình thẳng.
Thương Dĩ Nhu không giải thích, cô biết đây là là lỗi của mình. Được trở thành học trò của giáo sư Wells khiến cô có nhiều niềm tin hơn về phán đoán của mình, nhưng điều đó lại khiến cô quên đi sai lầm cơ bản mà pháp y không thể phạm phải, đó là tất cả đều không thể phán đoán dựa theo kinh nghiệm, phải nghiêm túc làm việc đến cuối cùng.
Đối mặt với sự khiển trách của giáo sư Wells, Thương Dĩ Nhu vô cùng xấu hổ. Nếu ở đây có một cái hố, cô thật sự rất muốn chui vào. Nhìn thái độ của cô, giọng của giáo sư Wells dịu lại.
"Nếu em còn mang thái độ như vậy làm việc thì chẳng khác nào không có trách nhiệm với những người đã khuất!"