Vì Thương Dĩ Nhu, Khúc Mịch quyết định ra tay. Anh biết trong vụ án này lúc nào Thương Dĩ Nhu cũng mang tâm trạng áy náy.
Anh cảm thấy biệt thự ở ngoại ô là hiện trường vụ án. Sau khi giết người hung thủ đã xử lý hiện trường, sau đó dùng cách đặc biệt để làm nóng thi thể nhằm đẩy nhanh tốc độ phân hủy.
James cũng tán đồng suy đoán này, bọn họ tìm thấy lò nướng và lò vi ba bị dỡ xuống ở biệt thự.
"Thế trong ba tháng mất tích Tiểu Văn ở đâu? Tại sao cô ấy không xuất hiện? Chẳng lẽ là bị giam giữ? Nếu hung thủ là Tuyết Lợi, vậy cô ta đã giấu Tiểu Văn đi đâu? Biệt thự ở ngoại ô đã được điều tra nhiều lần, cảnh sát cũng khám xét xung quanh, việc thi thể Tiểu Văn xuất hiện ở biệt thự vô cùng kỳ lạ. Hơn nữa mặt của Tiểu Văn bị hủy hoại nghiêm trọng, muốn xác nhận thân phận phải nhờ Tuyết Lợi và kiểm tra DNA. Liệu nạn nhân có phải người khác không?" Đây là suy đoán to gan của Khúc Mịch sau khi đọc kỹ tất cả tài liệu.
Thương Dĩ Nhu khiếp sợ: "Nhưng DNA là cách kiểm tra chính xác tiên tiến nhất thế giới, đến giờ chưa từng xảy ra sai lầm."
"Kết quả kiểm tra DNA không sai, nhưng nếu mẫu đối chiếu sai thì sao?" Khúc Mịch nói, "Cảnh sát lấy DNA của thi thể đối chiếu với mẫu được lưu giữ ở chỗ quản lý nhập cảnh, chứng minh hai mẫu DNA là của Tiểu Văn. Nhưng mẫu DNA ở chỗ quản lý nhập cảnh được lấy từ đâu? Theo anh được biết lúc làm visa nhập cảnh mọi người phải nộp giấy khám sức khỏe và được lấy mẫu máu xét nghiệm. Có một số quốc gia còn yêu cầu người nhập cảnh tiêm vaccine phòng bệnh để bảo đảm không mang virus gây bệnh vào đất nước của họ. Chúng ta đều biết mọi việc của Tuyết Lợi đều do Tiểu Văn xử lý. Nếu thế, liệu mẫu gửi đến chỗ quản lý nhập cảnh có xảy ra sai sót không?"
Thương Dĩ Nhu giật mình: "Trước đây mỗi lần gặp em Tuyết Lợi đều gọi nước trái cây và điểm tâm. Sau này, cô ấy đột nhiên đổi sang cà phê. Bây giờ em nhớ lại, tất cả đều có nguyên nhân. Bởi vì khi đó Tuyết Lợi mang thai, cô ấy đến Toronto không phải vì du học, càng không phải vì phẫu thuật thẩm mỹ, mà là muốn sinh con. Lúc ở sân bay và trên máy bay, cô ấy thích ngủ, cảm xúc không ổn định, đây đều là dấu hiệu của mang thai."
James cau mày: "Tôi hiểu ý của giáo sư Khúc rồi, tuy hơi ngoài sức tưởng tượng nhưng không phải là không thể. Có điều hiện tại chúng ta không có chứng cứ chứng minh suy đoán này, Tuyết Lợi bây giờ dù là ai, sau khi về nước, cô ta sẽ dùng thân phận Tuyết Lợi, còn Tiểu Văn đã chết ở Toronto, hơn nữa thi thể của Tiểu Văn đã được hỏa táng, chỉ còn tro cốt mà thôi."
Vả lại Tiểu Văn ở trong nước không có người thân, Tuyết Lợi cũng là trẻ mồ côi, muốn tìm người thân đối chiếu DNA là điều không thể.
"Sự thật mãi mãi sẽ không bị che giấu." Khúc Mịch cầm tờ báo ngày hôm nay, nội dung anh đang đọc là sự kiện Tuyết Lợi xuất hiện trên thảm đỏ.
Anh cầm kính lúp soi hình Tuyết Lợi. Thương Dĩ Nhu cũng lại xem thì phát hiện gần ngực Tuyết Lợi có nốt ruồi khá nhỏ.
Thấy vậy, James vội gọi điện cho bạn trai cũ của Tiểu Văn ở trong nước thì nhận được một thông tin chấn động.
Gần ngực của Tiểu Văn có nốt ruồi, cô ta từng nói đó là người yêu kiếp trước kiếp này đến bảo vệ cô ta. Hai người từng vì việc này mà cãi nhau, mãi đến sau này cũng không giải quyết được.
"Giáo sư Khúc, xem ra Tuyết Lợi này chính là Tiểu Văn! Người chết rất có khả năng là Tiểu Văn thật sự!"
Nói rồi, James lập tức thông báo cho cảnh sát Los Angeles nhờ họ hỗ trợ, Tuyết Lợi nhanh chóng bị đưa về cục cảnh sát Toronto.
Cô ta đã chuẩn bị về nước, gặp lại James thì không khỏi nhíu mày.
"Cảnh sát James, nếu anh không có lý do chính đáng, tôi sẽ khởi anh tội bắt giam phi pháp và xâm phạm quyền tự do của người khác." Lần này thái độ của Tuyết Lợi vô cùng cứng rắn.
Nhưng trong mắt Thương Dĩ Nhu, đây là biểu hiện của sự chột dạ. Có lẽ cô ta cảm nhận được nguy hiểm nên theo phản xạ tự bảo vệ mình, đây là quá trình tâm lý bình thường.
Tuyết Lợi này vô cùng khôn khéo, nếu để James thẩm vấn e rằng sẽ gặp chút khó khăn. Khúc Mịch mở cửa phòng thẩm vấn đi vào, vừa thấy anh, Tuyết Lợi liền híp mắt.
"Cảnh sát James, từ khi nào cục cảnh sát cho phép mọi người tự do đi lại vậy?" Cô ta tỏ ra bài xích Khúc Mịch.
"Giáo sư Khúc là chuyên gia tâm lý học tội phạm của cục cảnh sát chúng tôi." Lần này James khá thông minh, từ lần trước sau khi nhận làm cố vấn cho cục cảnh sát Toronto thì hình như Khúc Mịch chưa từ chức.
Khúc Mịch ngồi xuống cô ta: "Cô Tuyết Lợi? Không, nên gọi cô là Tiểu Văn mới đúng."
"Giáo sư Khúc, anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả."
Tội phạm giả ngu ngơ không chỉ mình cô ta, Khúc Mịch đã quá quen rồi, chẳng qua người có thể chiến thắng anh tạm thời vẫn chưa xuất hiện. Hy vọng cô ta không chịu thua quá sớm khiến Khúc Mịch cảm thấy mất vui.
Thấy Khúc Mịch cười, Tuyết Lợi cảm thấy mình khinh thường.
"Sao hả? Cảm giác bị người ta khinh thường rất khó chịu đúng không? Cô tưởng mình trở thành Tuyết Lợi thì không còn cảm giác này nữa sao? Cô cho rằng bản thân bây giờ rất thành công hả? Cô muốn mình bay cao bay xa với cái tên Tuyết Lợi, nhưng một người sống trên đời này ngay cả chính mình cũng vứt bỏ thì còn ý nghĩa gì chứ?"
"Tôi là Tuyết Lợi, những gì giáo sư Khúc nói rất có triết lý nhưng không phù hợp với tôi."
"Lát nữa cô sẽ không nghĩ thế đâu." Khúc Mịch khẳng định.
Có cảnh sát cầm USB đi vào, Khúc Mịch cắm nó vào máy tính, mở ra, trên màn hình xuất hiện hình ảnh của Tuyết Lợi, thời gian trên màn hình là lúc Tiểu Văn bị giết hại, đây là video giám sát chung cư Tuyết Lợi ở.
Trong video, Tuyết Lợi ra khỏi thang máy rồi rời khỏi chung cư. Cô ấy để tóc xõa, khoác chiếc áo choàng mỏng màu xanh, bên dưới là chiếc váy bồng bềnh in họa tiết organza, một đôi boot cao, ngoài ra còn mang chiếc kính râm ngoại cỡ và xách một chiếc túi màu vàng.
Tua nhanh đến 20 giờ tối, Tuyết Lợi trở về chung cư. Cô ấy vẫn mặc bộ đồ đó trừ chiếc khăn len màu be quấn quanh cổ. Quan trọng là chiếc kính râm lớn đã che toàn bộ khuôn mặt.
Có vẻ như cô ta đã dành cả ngày đi mua sắm và tiêu rất nhiều tiền. Cô ta đưa lưng về phía camera, đi thẳng về phía thang máy. Đột nhiên cô ta bước hụt chân phải, sau khi đứng vững, cô ta lảo đảo vào thang máy. Sau khi bước vào, cô ta không xoay người lại mà bám vào thành kim loại đối diện cửa thang máy và ấn nút ở đó. Rồi cửa thang máy đóng lại, video dừng ở đây.
"Giáo sư Khúc, video này có gì hay à?" Tuyết Lợi cười khinh, "Thời gian đó tôi bị Mã Uy đeo bám, tâm trạng không vui, cũng không muốn về nhà. Hôm đó tôi ra ngoài từ sớm, đi mua sắm cả ngày. Việc này kỳ lạ lắm hả?"
"Không kỳ lạ, hơn nữa những thứ cô mua đều là nhãn hiệu Tuyết Lợi hay dùng, nhất là khăn quàng cổ giá cao ngất ngưỡng, cả Toronto này chỉ có một trung tâm thương mại có. Tuyết Lợi là thành viên của nhãn hiệu đó, có thể tích điểm, nhưng hôm ấy cô lại quên tích điểm."
"Chắc vậy, tôi đâu để bụng việc tích điểm."
"Không, không phải cô không để bụng, mà là cô không muốn tích. Vốn dĩ cô không muốn tích điểm để sử dụng giá chiết khấu dành cho thành viên, nhưng không ngờ nhân viên bán hàng chuyên phục vụ khách hàng Trung Quốc lại là fan của cô, biết cô là thành viên của nhãn hiệu, cô ấy trực tiếp giảm giá cho cô mà không cần đến thẻ thành viên. Sau khi cô đi, cô ấy mới nhớ đến việc này nên chủ động tích điểm thay cô, dữ liệu trong máy tính có lưu lại thời điểm hôm cô đi mua sắm." Nói tới đây, Khúc Mịch dừng lại.
Tuyết Lợi giật mình, tay phải theo bản năng vuốt tóc.
"Chiếc khăn choàng cổ kia tôi mua từ lâu rồi, cứ đặt trong cốp xe suốt. Hôm đó tôi mới nhớ nên xách về cùng những món đồ mới mua. Tôi trước giờ hay bất cẩn lắm, nhưng hình như việc này không liên quan đến vụ án thì phải. Giáo sư Khúc, mong anh nói vào trọng tâm, tôi còn phải ra sân bay."
"Khi ra ngoài, cô đi rất nhanh vì đôi boot khá thoải mái, nhưng đến lúc về, trông đôi giày có vẻ không vừa chân cô nên cô mới bị bước hụt chân. Có thể cô sẽ nói do mình đi dạo phố mệt, nhưng rõ ràng chân cô nhỏ hơn đôi giày ban đầu ít nhất là hơn 1 size."