Lục Li ở bên này bận rộn cả ngày cũng có chút tiến triển. Anh nghiên cứu khẩu cung của Lâm Tuệ, phát hiện một phương hướng có thể điều tra.
Nếu Yến Ni thường xuyên xuất ngoại với bạn trai, vậy thì anh sẽ đến khu vực xuất nhập cảnh, quả nhiên tra ra được trước mấy ngày xảy ra chuyện, Yến Ni từng tới Bali.
Bali là địa điểm hẹn hò dành cho các cặp tình nhân hoặc vợ chồng son hưởng tuần trăng mật. Yến Ni chắc chắn không đi một mình, hơn nữa cũng sẽ không dẫn theo trợ lý hoặc người đại diện.
Lục Li thu thập số điện thoại của tất cả khách sạn trên Bali, gọi cho từng nơi, nhưng người ta không chịu tiết lộ thông tin của khách. Anh giới thiệu mình là cảnh sát hình sự, người ta còn tưởng gặp phải lừa đảo, càng không chịu phối hợp.
"Đội trưởng, tôi muốn phái người tới Bali, nhất định có thể điều tra thân phận của người đàn ông kia!"
Khúc Mịch đang nghiên cứu tin tức, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Cậu muốn phái ai đi?"
Đúng vậy, phái ai đi chứ? Muốn đi Bali phải làm hộ chiếu, mấy người bọn họ chẳng ai có, bây giờ làm thì tốn thời gian, hơn nữa đội hình sự đang không đủ nhân lực, để đồng nghiệp khác đi lại không phù hợp.
"Hay là để tôi đi, tôi có hộ chiếu!" Kha Mẫn đột nhiên lên tiếng, "Triệu Xuyên cũng chuẩn bị đi Bali khảo sát, tôi đi Bali cũng có người chăm sóc, hơn nữa không cần tốn tiền của đội. Tôi sẽ cầm ảnh của Yến Ni đi hỏi từng khách sạn, nếu có manh mối, tôi sẽ lập tức gọi điện về."
"Được." Khúc Mịch đồng ý.
Hôm sau, Kha Mẫn theo chồng bay đến đảo Bali.
Khúc Mịch cũng đã sắp xếp tất cả tin tức về nhà họ Lãnh vào hai mươi năm trước.
Lúc sinh Lãnh Thác mẹ hắn bị băng huyết, từ đó sức khỏe giảm sút. Năm năm sau, mẹ hắn lại mang thai, tiếc là đứa bé kia bị sinh non không sốt được. Cũng từ đấy, sức khỏe của mẹ hắn càng ngày càng tệ. Tuy gia tài nhà họ Lãnh bạc tỷ, Lãnh Văn Hải cũng không tiếc chi tiền nhưng cuối cùng vẫn không cứu được vợ mình. Năm Lãnh Thác 15 tuổi, mẹ hắn mất.
"Cậu xem bức ảnh này có gì bất thường không?" Khúc Mịch chỉ ảnh chụp tại lễ tang, hỏi Lưu Tuấn.
Lưu Tuấn cẩn thận quan sát, rất lâu sau mới ngập ngừng nói: "Khi đó Lãnh Thác đã 15 tuổi, là độ tuổi đã hiểu chuyện. Mất mẹ vốn là chuyện vô cùng đau khổ, nhưng trên ảnh mặt hắn không cảm xúc, quá thẫn thờ, còn tấm ảnh chụp một bên mặt của hắn, khóe miệng hắn hơi nhếch lên giống như đang cười. Một đứa bé vừa mất mẹ, rốt cuộc có chuyện gì có thể khiến hắn cười được chứ? Chi tiết này rất không bình thường!"
"Nguyên nhân gây thay đổi tâm lý thường do tuổi thơ hoặc tuổi dậy thì." Khúc Mịch phân tích, "Khẳng định hắn đã gặp biến cố gia đình rất lớn, hoặc là từ nhỏ đã không được định hướng thế giới quan chính xác. Hắn không hề phát hiện mình bất thường, thế nên đôi lúc sẽ để lộ cảm xúc chân thật. Chúng ta đến nghĩa trang Tàng Long Sơn xem thử."
Hai người đến nghĩa trang Tàng Long Sơn, đi tìm quản lý nơi đó. Ngôi mộ của vợ Lãnh Văn Hải nằm ở vị trí tốt nhất, phí quản lý cũng rất cao.
Có điều theo trí nhớ của quản lý, hai mươi qua nhà họ Lãnh chưa từng có ai bái tế, khi đó Lãnh Văn Hải trả một lần phí quản lý năm mươi năm.
"Chưa từng có ai đến thăm?" Khúc Mịch cau mày.
"Tôi làm ở đây đã hơn hai mươi lăm năm, rất chắc chắn. Nhà họ Lãnh không có ai tới cả, chỉ có người nhà họ Lý tới đây hai lần, sau đó nghe nói bọn họ đều đã ra nước ngoài, từ đấy không còn ai tới thăm viếng nữa." Vợ của Lãnh Văn Hải họ Lý, người nhà họ Lý chắc là bên nhà mẹ của bà ta, "Haizz, có tiền thì sao chứ? Chết rồi không phải ngay cả người tế bái cũng không có sao?"
"Không phải bà ta có đứa con trai à?" Lưu Tuấn hỏi.
"Đúng vậy, kẻ có tiền ai cũng nuông chiều con, đứa bé kia được nuông chiều chẳng giống ai cả." Quản lý trả lời, "Tôi ở đây hai mươi lăm năm, gặp vô số người đến chôn cất người thân, chưa từng thấy phận làm con nào không chịu quỳ xuống dập đầu cho mẹ mình. Tính ra cậu bé kia cũng đâu còn nhỏ, còn cao hơn tôi một cái đầu, không ngờ lại không hiểu chuyện như vậy."
"Thế sao? Đây là tin tức chấn động, sao không được lên báo chứ?" Lưu Tuấn hỏi tiếp.
"Nhà họ Lãnh là nhà nào chứ? Chuyện như vậy mà họ để báo chí đăng tin sao?" Quản lý cười nói, "Khi đó phóng viên cũng có mặt nhưng ai nấy đều bị bịt miệng cả. Không gạt gì cậu, tôi cũng được nhận ít tiền. Hai mươi năm qua rồi, bây giờ để lộ chuyện này ai mà còn nghe. Cảnh sát, các cậu hỏi những việc này làm gì? Có phải đứa con trai kia bị sao không?"
"Sao ông lại hỏi vậy? Nhà họ Lãnh nhiều tiền, ngay cả phóng viên cũng xử lý được thì có thể bị sao?" Khúc Mịch hỏi lại.
Quản lý gật đầu: "Cũng đúng. Có điều cậu con trai kia nhìn lạ lắm, lúc bị Lãnh Văn Hải ấn đầu quỳ xuống, cậu ta còn lén cười. Khoảnh khắc đó tôi thấy rõ lắm, nụ cười của cậu ta hình như hơi... Quái dị! Đến lúc ngẩng đầu, cậu ta lại bình thường trở lại. Bây giờ nghĩ đến, tôi còn thấy ớn lạnh. Không biết tại sao tôi cứ có cảm giác cậu ta sẽ gặp chuyện gì đó. Chắc là tôi suy nghĩ bậy bạ thôi, hai mươi năm qua chắc phải luôn gió êm sóng lặng sao? Cảnh sát, cậu ta thật sự không sao đúng không?"
Quản lý này đúng là hiếu kỳ, có điều chính vì như vậy, ông ta mới phát hiện sự thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt của Lãnh Thác.
Khúc Mịch cùng Lưu Tuấn rời khỏi nghĩa trang. Lên xe, Lưu Tuấn hỏi: "Đội trưởng Khúc, Lãnh Thác này chắc chắn không bình thường, liệu hắn có phải sát thủ vụ án liên hoàn này không?"
"Vẫn chưa có chứng cứ, bây giờ kết luận vẫn còn hơi sớm!" Ngón tay Khúc Mịch gõ gõ tay lái, "Đi điều tra địa chỉ nhà họ Lãnh, tôi nghĩ chúng ta nên đến nhà thăm hỏi rồi."
Một lúc sau, Khúc Mịch đã có được danh sách địa chỉ các ngôi nhà của Lãnh Thác.
Biệt thự ở bờ biển, chung cư ở trung tâm thành phố, biệt thự ở ngoại ô, cái gì cũng có.
"Đến ngoại ô!" Sau khi xem ba địa chỉ, Khúc Mịch quyết định tới đó tìm Lãnh Thác.
Đây là một tòa biệt thự đơn độc ba tầng, xung quanh có núi có sông, phong cảnh vô cùng hữu tình.
Lúc lái xe tới, khoảng hai dặm gần đây không có nhà nào khác, đúng là rất yên tĩnh!