Tại nhà trọ.
“Nòng nọc nhỏ bơi rồi bơi, thì phát hiện một con cua thật lớn, trông thấy con cua bụng trắng ấy nòng nọc nhỏ liền bơi tới lớn tiếng gọi mẹ, nhưng con cua cái lại quơ quơ hai cái càng to, cười lớn nói, ‘thật xin lỗi nha, bạn nhỏ nhận lầm rồi’. . . . . .”
Chuyện xưa còn chưa kể xong, Liễu Nhiên đã chìm vào giấc ngủ.
Thấy bộ dáng yên tĩnh bình yên của Liễu Nhiên lúc ngủ, Hạ Tử Du cúi đầu hôn nhẹ lên gò má Liễu Nhiên một cái, sau đó kéo chăn lên đắp cho con gái.
Lúc cô chuẩn bị xoay người đi ra khỏi phòng, thân thể lại đột nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Người phía sau rõ ràng chính là Đàm Dịch Khiêm, bởi vì hơi thở anh rất nhẹ rất nhạt, lại rất luôn dễ chịu, thoang thoảng quấn quít quanh người cô.
Cô nhẹ nhàng ngọa nguậy người một cái, không muốn đánh thức Liễu Nhiên đang ngủ say, cô đành phải nhỏ giọng nói, “Anh buông ra. . . . . .”
Anh chống cằm lên bả vai mảnh khảnh của cô, giọng nói từ tính kèm theo chút xấu xa nói, “Không buông! !”
Cô hơi hơi nhíu mày, “Anh đừng như vậy. . . . . .”
Anh di chuyển từ vai đến gần cổ hít lấy mùi hương cỏ chanh thoang thoảng trên người cô, nhẹ giọng nói, “Bây giờ anh không có nhà để về, em có thể thu nhận anh không?”
Cô gỡ tay anh ra, xoay người lại nhìn về phía anh, nếp nhăn ở mi tâm vẫn không giãn, lạnh nhạt nói, “Chúng ta tối nhất nên nói chuyện cho rõ ràng đi!”
Anh tà tứ cong lên khóe môi, “Không có gì cần nói. . . . . . Tối nay anh sẽ ở lại chỗ em.”
Cô giật mình ngạc nhiên.
Anh nhếch môi cười cười xoay người đi vào phòng tắm.
Cô muốn cất bước đuổi theo anh, nhưng bóng anh đã đi vào phòng tắm.
Cô ngồi ở trên ghế sofa, nghe bên trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, nội tâm lo lắng không thôi.
Bây giờ nên làm gì?
Sự kiên định ban đầu của cô dường như bởi vì quan hệ của bọn họ bây giờ mà càng ngày càng đi ngược lại, nhưng cô vẫn không có dũng khí nói cho anh biết sự thật. . . . . .
Vừa rồi ở nhà hàng dùng cơm, Liễu Nhiên nói rằng bọn họ có một loại cảm giác ấm áp thoải mái khiến cho cô trong nháy mắt thất thần, cô đã cho rằng khoảnh khoắc đó bọn họ thật sự chính là một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
Cô rất thích cảm giác đó, rất thích cùng anh sống chung một chỗ, cô cũng biết, anh đã đưa tay về phía cô, chỉ cần cô nguyện ý cùng anh, sau này anh nhất định sẽ dốc hết toàn lực làm mang đến hạnh phúc cho cô, nhưng mà. . . . . .
Vào lúc này cửa phòng tắm được mở ra.
Anh mặc một bộ áo ngủ, sắc mặt cô chợt ngẩn ra, ‘hả’, trong nhà cô từ khi nào lại có đồ dùng của đàn ông?
Anh đi về phía cô, cô lập tức đứng dậy, lúng túng nói, “Ơ, thời gian không còn sớm nữa, anh trở về đi. . . . . .” Dứt lời cô dùng tốc độ nhanh như chớp chạy ào vào phòng tắm.
Anh mỉm cười, nhàn hạ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Cô đi vào phòng tắm mới biết, trong phòng tắm nơi để đồ dùng riêng tư của cô cũng đã bắt đầu có thêm đồ dùng cá nhân của anh, mới nhìn vào giống như là bọn họ đã ở chung rất lâu rồi vậy. . . . . .
Cô mở cửa phòng tắm ra đang muốn nói với anh, thì phát hiện lúc này anh đang đứng ở ngoài ban công đang nói chuyện điện thoại.
Cô đành phải tạm thời bỏ đi ý nghĩ trách cứ anh, nhỏ giọng chỉ trích anh một phen, rồi cô mới đóng cửa phòng phòng tắm.
. . . . . .
Trong phòng tắm cô kéo dài thời gian gần cả tiếng đồng hồ mới đi ra ngoài, cô biết anh không có tính nhẫn nại, cho nên lường trước anh có thể sẽ lựa chọn rời khỏi nhà trọ.
Nhưng, lúc cô đi ra khỏi phòng tắm mới phát hiện anh giờ phút này đang ngồi ở trên ghế sofa trong phòng khách, thảnh thơi nhàm chán lật xem tạp chí thường ngày.
Bước chân cô hơi chậm lại, sau đó nhíu mày.
Đầu anh cũng không ngẩng liền nói, “Em thường ngày dùng những thứ tạp chí linh tinh nhàm chán này để giết thời gian?”
Cô mặc áo ngủ đi đến trước mặt của anh, trực tiếp giật lấy cuốn tạp chí Bát Quái trong tay anh, liếc anh một cái nói, “Tôi thích xem đó, vậy thì sao?” Phụ nữ đều thích xem những thứ tạp chí thời trang này cùng tin tức linh tinh, cô cũng không ngoại lệ.
Anh nhíu mày, “Làm gì phải tỏ thái độ căm ghét như vậy, anh chỉ là tò mò em mà cũng thích những thứ này ư?”
Cô mặc kệ anh, ngay sau đó đưa tầm mắt chuyển đến cuốn tạp chí thời trang trong tay cô vừa mới đoạt về, tùy ý liếc mắt nhìn qua một lượt.
Nghĩ rằng nhìn thoáng qua cũng không có hề gì, nhưng hai gò má cô trong nháy mắt xấu hổ đỏ bừng lên.
Khóe môi anh cong lên, “Đến khi nào thì em cũng mặc như thế cho anh xem?”
Cô thẹn quá hóa giận, “Mặc cái đầu quỷ anh.” Lúng túng gấp lại tờ báo có nhiều mục nội y sexy kia, cô lấy cuốn tạp chí thời trang không chút lưu tình ném vào thùng rác.
Anh dường như rất thích xem bộ dạng vừa thẹn vừa giận của cô vào lúc này, khóe miệng khẽ nhếch cười nói, “Tới đây ngồi.”
Cô tức giận nói, “Tôi muốn đi nghỉ, nhà trọ này còn một phòng đó, anh muốn ở lại thì tùy anh!”
Tròng mắt đen giảo hoạt của anh bắt đầu khẽ chuyển động.
Cô cảm giác mình thật giống như một con mồi đang được để mắt tới, cô lập tức xoay người định trở về phòng.
Nhưng, ngay lúc đó, nhưng cơ thể cô đã bị anh nhanh tay trước tóm lấy.
Bởi vì cách cánh cửa phòng sợ làm ầm ĩ đến Liễu Nhiên, cô vừa giãy giụa, vừa tức giận nói, “Đàm Dịch Khiêm, anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Anh yêu thương chạm nhẹ một cái lên hai gò má đang tức giận đỏ bừng của cô, có vẻ như vô cùng vui sướng nói, “Nếu cảnh sát có tới đây, em cho rằng họ sẽ tin em hay là tin tưởng anh?”
Cô tức giận, “Buông tôi ra! !” Hôm nay đáng lẽ cô không nên đồng ý để anh đưa về nhà trọ, chỉ là cô cho rằng anh cũng đi liền giống như hai lần trước, ai ngờ anh. . . . . .
Bất bình lình anh nhấc bỗng cô lên.
“A!” Thân thể đột nhiên bay lên không, cô kinh hô một tiếng, theo bản năng bám chặt vào cổ anh.
Anh tắt đèn phòng khách nhà trọ, rồi sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên ghế sofa.
Trong bóng tối, cô chỉ có thể thông qua ánh sáng u ám ngoài cửa sổ xuyên vào trong phòng mới có thể nhìn thấy rõ rằng từng góc cạnh trên khuôn mặt điển trai của anh.
Tròng mắt đen lóng lánh của anh như giống như ánh sáng của ngôi sao ban đêm, một cái chớp mắt cũng không có nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo của cô.
Cô hốt hoảng, vội vàng đưa tay chống lại anh.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, rồi sau đó kề sát vào tai cô tà tứ nói, “Anh biết em rất mệt, nhưng mà, hai hôm nay anh cũng không còn lòng dạ nào để làm việc, có lẽ tất cả đều là vì chuyện này. . . . . .”
Mặt của cô nhanh chóng bị phủ hai đám mây hồng, gò má bắt đầu nóng rực, cô lập tức ngượng ngùng xoay đầu sang một bên.
Anh phì cười, “Không cần phải xấu hổ. . . . . . Về sau, cuộc sống như thế của chúng ta còn rất dài.”
Cô xoay đầu lại, lần nữa nhìn về phía anh.
Anh tựa như là ma vương trong đêm tối, hoàn toàn làm cho người ta biết anh nguy hiểm, nhưng vẫn dễ dàng cứ vậy mà có thể mê hoặc lòng người.
Anh vươn tay chậm rãi từ từ cởi ra nút áo ngủ của cô . . . . . .
Cô nín thở muốn kháng cự anh, nhưng lại bị một cái hôn hoặc là một ánh mắt kiên định của anh dễ dàng làm cho nhiễu loạn nội tâm, dần dần, không còn nghe theo sự khống chế nữa, một màn kiều diễm nở rộ trong bóng đêm dày đặc. . . . . .
–
Nửa đêm, cô bị tiếng khóc của Liễu Nhiên làm tỉnh giấc.
“Mẹ, mẹ. . . . . .”
Liễu Nhiên ngồi bật dậy khóc rống, giống như còn đang trong cơn ngủ mơ, Liễu Nhiên vẫn không có mở mắt ra, nhưng lại đưa tay ôm lấy Hạ Tử Du .
May mắn là giờ phút này cô cũng đang ở cạnh Liễu Nhiên, cô ôm thật chặt Liễu Nhiên vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, “Ngoan nào, con gái, mẹ đang ở cạnh con đây. . . . . .”
Trong giấc mộng Liễu Nhiên giống như đã tìm được chỗ dựa vào, sau một hồi khóc thét lên cuối cùng cũng từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Sau khi nhẹ nhàng dỗ dành cho Liễu Nhiên ngủ, Hạ Tử Du mới phát hiện không biết từ lúc nào cô đã trở lại ở trên giường của mình.
Kéo chăn qua đắp cho con, cô dè dặt cẩn thận bước xuống giường, rồi đóng nhẹ lại cửa phòng.
Ánh sáng mơ hồ ngoài cửa sổ rọi vào trên ghế sofa, thân thể cao lớn của anh giờ phút này nằm ở trên ghế sofa như có vẻ không thoải mái lắm .
Cô nhẹ nhàng di chuyển đến cạnh ghế sofa, như chưa từng thấy qua dáng vẻ chịu khổ này của anh, cô đứng dậy đi vào phòng ôm tới một cái mền lông, nhẹ tay phủ lên người anh.
Cô thích quan sát bộ dáng anh ngủ, đã ba mươi tuổi rồi mà còn giống như một đứa trẻ ngây thơ, khuôn mặt hoàn toàn vô hại không có kiêu ngạo phách lối giống như thường ngày. (ặc, DK mới có 30t thui ư)
Cô ngồi ghé vào trên ghế sofa, lẳng lặng nhìn anh.
Bỗng dưng, lòng của cô dâng lên từng trận chua xót, cô đứng dậy, không cho phép mình quyến luyến thêm nữa, cô lại một lần nữa quay trở về phòng của mình.
. . . . . .
Ngày hôm sau khi Hạ Tử Du tỉnh lại thì Đàm Dịch Khiêm đã không còn ở nhà trọ.
Hạ Tử Du thấy Liễu Nhiên vẫn còn đang ngủ, liền dành chút thời gian đi xuống tiệm thuốc dưới lầu mua một hộp thuốc tránh thai.
Hạ Tử Du vừa về đến nhà trọ thì nghe được tiếng Liễu Nhiên khóc, Hạ Tử Du vội vàng bỏ hộp thuốc tránh thai vào ngăn kéo, ngay sau đó vọt vào trong phòng ôm lấy Liễu Nhiên.
Liễu Nhiên nhìn thấy Hạ Tử Du cũng thôi không khóc nữa, bởi vì mới vừa tỉnh ngủ, nên Liễu Nhiên chỉ nằm sấp trên vai Hạ Tử Du chứ không nói chuyện.
Hạ Tử Du nhẹ giọng hỏi, “Có đói bụng không, mẹ dẫn con đi dùng bữa sáng?”
Liễu Nhiên nằm ở trên vai Hạ Tử Du lắc lắc đầu.
Hạ Tử Du biết con gái mới vừa tỉnh ngủ không muốn nói chuyện, cô liền vỗ nhè nhẹ sống lưng cho Liễu Nhiên, trấn an con gái.
Một lát sau, giọng Liễu Nhiên non nớt nói, “Mẹ, con muốn ăn quả thơm rán trứng.”
Hạ Tử Du lập tức gật đầu, “Được, bây giờ mẹ sẽ dẫn con đi ra ngoài mua. . . . . .”
Liễu Nhiên thấy nghi ngờ hỏi ngược lại, “Mẹ, mẹ không biết làm món đó sao?”
Hạ Tử Du nhất thời sững sờ, “Hả. . . . . .” Món ăn sáng khó làm như vậy, dù cô có tài nấu nướng giỏi hơn nữa, cô cũng không thể nào làm ra một bữa ăn sáng như thế.
Liễu Nhiên chớp đôi mắt trong sáng nhìn Hạ Tử Du, chậm rãi nói, “Dì Đan mỗi ngày đều sẽ làm bữa ăn sáng cho Ngôn Ngôn. . . . . . Ngôn Ngôn thích ăn nhất món thơm rán trứng ốp lếp dì Đan làm.”
Thì ra là, Liễu Nhiên đang nghĩ tới Đan Nhất Thuần. . . . . .
Cũng khó trách, đứa nhỏ do Đan Nhất Thuần chăm sóc ba năm, đứa nhỏ sẽ nghĩ đến Đan Nhất Thuần là chuyện đương nhiên.
Hạ Tử Du nhìn Liễu Nhiêm mỉm cười, “Vậy ngày mai mẹ sẽ làm món đó cho Liễu Nhiên ăn, có được không?” Cô vẫn chưa có quen với cách gọi con gái là “Ngôn Ngôn”.
Liễu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ.”
Sau khi rửa mặt chải đầu cho Liễu Nhiên, Hạ Tử Du bế Liễu Nhiên đi đến nhà hàng ăn bên cạnh.
Liễu Nhiên cũng không kén ăn, con bé chọn xong đồ ăn sáng, rồi ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ dùng cơm.
Bỗng dưng, Hạ Tử Du cảm giác xung quanh dường như có rất nhiều đôi mắt đang nhìn cô, cô nghi ngờ ngước mắt nhìn lướt qua bốn phía, mới phát hiện có rất nhiều ký giả đang chụp lén cô và Liễu Nhiên.
Hạ Tử Du vội vàng ôm Liễu Nhiên vào trong ngực, đợi Liễu Nhiên dùng xong bữa sáng, Hạ Tử Du liền ẵm con lập tức trở về nhà trọ.
Thế nhưng, Hạ Tử Du làm thế nào cũng không ngờ được, cô vừa mới đi tới cao ốc nhà trọ, thì phát hiện dưới tòa nhà đang tụ tập một nhóm lớn ký giả, hơn nữa thời điểm nhóm ký giả nhìn thấy cô và Liễu Nhiên xuất hiện, trong nháy mắt cả đám người bọn họ đã bao vây hai mẹ con cô.
“Hạ tiểu thư, xin hỏi cô và Đàm tổng từ lúc nào đã bắt đầu bí mật qua lại vậy?”
“Hạ tiểu thư, có tin đồn nói Đàm phu nhân và cô cũng không được hòa thuận, cô có thể giải thích rõ cho chúng tôi biết không?”
“Đan Nhất Thuần tiểu thư đang công tác ở Italia đã rộng lượng chúc phúc cho cô và Đàm tổng, không biết cảm nhận của Hạ tiểu thư giờ phút này như thế nào?”
. . . . . .
Tất cả bắt đầu triển khai những vấn đề vây quanh Hạ Tử Du cùng Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du hoàn toàn không hiểu lắm tình huống trước mắt này, luống cuống sững sờ đứng ở tại chỗ.
Bỗng nhiên, vài chiếc xe riêng đắt giá chậm rãi lái tới.
Một giây kế tiếp, tất cả ký giả vây quanh Hạ Tử Du đều bị mấy tên hộ vệ đột nhiên xuất hiện ngăn trở.
Vào lúc Hạ Tử Du vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, dáng người nhỏ nhắn của cô đang run rẩy đã bị người ôm ngang thắt lưng.
Cô quay đầu nhìn về phía Đàm Dịch Khiêm đang ôm cô, chân mày hơi nhíu lại.
Đàm Dịch Khiêm hoàn toàn không thèm để ý đèn flash trong tay nhóm ký giả, trực tiếp kéo tay cô đi vào thang máy nhà trọ.
Liễu Nhiên nhìn thấy nhiều người xa lạ như vậy không khỏi có chút sợ hãi, lên tiếng khẽ gọi, “Ba. . . . . .”
Trong thang máy, Đàm Dịch Khiêm nhận lấy Liễu Nhiên từ trong ngực Hạ Tử Du, cưng chiều hôn lên gò má phúng phính của Liễu Nhiên một cái.
Hạ Tử Du nhìn khuôn mặt điển trai của Đàm Dịch Khiêm không có gì khác thường, không khỏi nhíu mày, “Tại sao có nhiều ký giả như vậy?”
Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng nói, “Trở về nhà trọ rồi nói.”
Sau khi trở lại nhà trọ, Đàm Dịch Khiêm ôm con sang một bên chơi đùa, sau đó đi tới trước mặt Hạ Tử Du, nhẹ vịn lấy bả vai của cô.
Hạ Tử Du nôn nóng vội hỏi, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tại sao mới vừa rồi tất cả ký giả đều hỏi chuyện cô và Đàm Dịch Khiêm tái hợp lại.
Đàm Dịch Khiêm thản nhiên nói, “Anh đã tuyên bố với bên ngoài quan hệ của chúng ta.”
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên.
Đàm Dịch Khiêm lập tức nhấn nhẹ Hạ Tử Du vào trong ngực, thấp giọng khàn khàn nói, “Anh chờ không được nữa rồi. . . . . . Anh muốn em ở lại bên cạnh anh, mọi lúc, mọi nơi!”
Hạ Tử Du đẩy lồng ngực Đàm Dịch Khiêm ra, tức giận nói, “Tại sao lúc nào anh cũng không chịu hỏi qua sự đồng ý của tôi?”
Đàm Dịch Khiêm chạm nhẹ lên môi Hạ Tử Du một cái, sâu sắc liếc nhìn khuôn mặt rối rắm của cô, chân thành nói, “Anh mặc kệ em có đồng ý hay không, cuộc đời này em cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh! !”
Hạ Tử Du thoáng chốc trầm mặc.
Đàm Dịch Khiêm nhẹ nâng cằm Hạ Tử Du lên, dịu dàng nói, “Em vẫn chưa có lòng tin với anh sao?”
Hạ Tử Du lắc đầu, hốc mắt đã hơi nhuộm đỏ, “Tôi không thích hợp với anh. . . . . .”
Giọng nói Đàm Dịch Khiêm khàn khàn, ánh mắt mong mỏi nhìn vào đáy mắt Hạ Tử Du, khẩn cầu hỏi, “Anh chỉ hỏi em một điều, em còn yêu anh không?”
Hạ Tử Du do dự, “Đàm Dịch Khiêm, tôi. . . . . .”
Cô biết trong lòng anh thật ra đã cầm chắc đáp án, anh chỉ là muốn nghe chính miệng cô nói ra, nhưng mà. . . . . .
Đàm Dịch Khiêm không cho phép cô lùi bước, “Em chỉ cần trả lời câu hỏi này của anh, những chuyện khác anh đều không để ý.”
Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn ánh mắt sáng rực của Đàm Dịch Khiêm, trong đầu xẹt qua từng chút một những năm tháng cô và anh trải qua, cô nghẹn ngào nói, “Anh thật sự cái gì cũng không để ý sao?”
Đàm Dịch Khiêm nhẹ hôn lên làn môi cô như đang ngấm ngầm chịu đựng điều gì đó mà cắn chặt, nghiêm nghị nói, “Nếu anh không thể có được em, vậy thì còn cần câu trả lời khác nữa sao?”
Nước mắt Hạ Tử Du vào giờ khắc này giống như nước lũ tràn đê rơi xuống. . . . . .
Cô nhìn anh, không khỏi quyến luyến, vào giờ phút này thật chỉ muốn đưa tay bất chấp tất cả ôm chằm lấy anh.
Đàm Dịch Khiêm đưa tay nhẹ lau đi nước mắt chung quanh hốc mắt Hạ Tử Du, giọng khàn khàn nói, “Nói cho anh biết câu trả lời của em!”
Nhìn thấy sự thương yêu nơi đáy mắt Đàm Dịch Khiêm, nước mắt Hạ Tử Du càng rơi càng nhiều, “Em biết nếu chúng ta sống chung với nhau, rất nhiều rất nhiều vấn đề sẽ có thể giải quyết. Nhưng mà, nếu như sau này em không thể sinh con được nữa, anh còn có thể kiên định giống như bây giờ không?”
Tay Đàm Dịch Khiêm đang vịn lấy hai vai Hạ Tử Du vào lúc này tăng thêm lực.
Nước mắt Hạ Tử Du giống như trân châu đứt dây chảy xuống, “Có lẽ anh không biết, ba năm trước cho dù không có vụ tai nạn xe cộ đó, em cũng không có khả năng giữ được con của chúng ta. . . . . . Bởi vì, một tháng qua sống chung với nhau, em theo thói quen dùng thuốc tránh thai sau khi xong việc, thuốc tránh thai sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho đứa nhỏ, bác sĩ là bởi vì thu tiền mà không dám nói với em đứa nhỏ trong bụng của em thật ra căn bản là không sống sót được. . . . . . Còn có. . . . . .”
Đàm Dịch Khiêm yên lặng, đôi mắt đen sâu thẳm càng lúc càng thâm trầm.
Ngay lúc này Hạ Tử Du nhẹ nhàng tránh khỏi người Đàm Dịch Khiêm, cô đi tới trước ngăn kéo dưới tủ TV lấy ra thuốc tránh thai vừa mới mua, nghẹn ngào nói, “Ba năm trước bị tai nạn xe cộ, bác sĩ nói. . . . . . Nói em sau này sẽ không thích hợp mang thai, nếu như mang thai, khi sinh con thì em và còn đều sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. . . . . .”
Cô rốt cuộc lấy hết dũng khí đem sự đau đớn đã ngưng đọng ở đáy lòng cứng rắn nói ra ở trước mặt anh. . . . . . Hình ảnh máu chảy đầm đìa dường như gần như muốn phơi bày ra ở trước mắt cô, chua xót cùng đau đớn bắt đầu lan tràn khắp người cô.
Cô biết, có lẽ anh sẽ chấp nhận chuyện tương lai không cần có thêm đứa con nào nữa, dù sao bọn họ có một mình Liễu Nhiên cũng đã đủ rồi, nhưng mà, anh nhất định rất khó tiếp nhận sự thật ba năm trước cô vì sử dụng thuốc tránh thai mà gián tiếp gây nên tử vong cho đứa nhỏ ở trong bụng cô. . . . . .
Đàm Dịch Khiêm không nói gì thêm, vẫn chỉ trầm tĩnh mà nhìn Hạ Tử Du.
Thân thể mỏng manh của Hạ Tử Du chống đỡ vào vách tường ở phía sau, khó chịu nói, “Em không muốn phủ nhận, ba năm trước lúc cùng chung sống với anh, em chưa từng nghĩ đến việc muốn mang thai. . . . . . Em cứ tưởng thuốc tránh thai em mua chỉ là loại thuốc tránh thai bình thường, em cũng không ngờ ngoài ý muốn lại có con, mà loại thuốc tránh thai đó lại tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng với đứa nhỏ như vậy . . . . . .” Cô vẫn nhớ sau khi xong việc là bác sĩ tiệm thuốc giới thiệu thuốc tránh thai cho cô, cô cũng đã từng lo lắng sẽ tạo nên tổn thương đối với thân thể mình, nhưng lúc đó bác sĩ nói cho cô biết cũng sẽ không có tác dụng phụ gì quá lớn, cộng thêm lúc ấy cô căn bản không có ý định mang thai, cho nên mới không có cẩn thận suy nghĩ đến chuyện này. . . . . .
Ánh mắt Đàm Dịch Khiêm càng lúc càng ảm đạm, khuôn mặt điển trai lạnh lùng từ từ chuyển thành xót xa.
Hạ Tử Du rũ mắt xuống, mặc cho nước mắt từng giọt rơi xuống mặt đất.
Bỗng nhiên, bóng người trước mặt biến mất, Hạ Tử Du ngẩng đầu lên, tầm mắt liếc nhìn thấy bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đang xoay người rời đi.
Lòng của Hạ Tử Du đột nhiên rất đau rất đau, nhưng cô không có cho phép mình khóc thành tiếng, chỉ biết cắn môi thật chặt.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng nhà trọ bị Đàm Dịch Khiêm nặng nề đóng sầm lại.
Liễu Nhiên ở một bên đang chơi đùa bỗng nghe thấy tiếng động đóng cửa thật lớn và bóng dáng ba bỏ đi, nhất thời đã bị dọa sợ, “Mẹ. . . . . .”
Hạ Tử Du ôm lấy Liễu Nhiên, không muốn dọa đến đứa nhỏ, cô nín khóc mỉm cười, nhẹ giọng an ủi, “Không có chuyện gì, ba vì có việc cần đi ra ngoài. . . . . .”
–
Hai ngày tiếp theo Đàm Dịch Khiêm không hề đến nhà trọ tìm Hạ Tử Du, đến ngày thứ ba, chị Dư được Đàm Dịch Khiêm bảo tới nhà trọ đón Liễu Nhiên đi.
Những ngày qua, mỗi ngày ký giả vẫn luôn ngồi canh giữ ở trước cửa nhà trọ Hạ Tử Du, nhưng vì Hạ Tử Du không có ra khỏi cửa, cộng thêm mấy ngày qua, sau khi nhóm ký giả phát hiện Đàm Dịch Khiêm cũng không còn xuất hiện ở nhà trọ của Hạ Tử Du lần nào nữa, nhóm ký giả cũng dần dần giải tán.
Không tới một tuần lễ, tin tức Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du hợp lại vốn vì sự thực Đàm Dịch Khiêm cùng Hạ Tử Du rất ít lui tới mà từ từ biến mất. . . . . .
Sau đó Hạ Tử Du vẫn không có gặp lại Đàm Dịch Khiêm, cuộc sống cô lại khôi phục giống như trước, cô bắt đầu yên tĩnh lặng lẽ đi làm ở”Đàm thị”, cũng không quan tâm đến bất kỳ tin tức nào bên ngoài.
Suốt cả một tháng qua đi, Đàm Dịch Khiêm vẫn không có xuất hiện trước mặt Hạ Tử Du.
Lúc ở một mình, Hạ Tử Du lại thỉnh thoảng lấy ra chiếc điện thoại di động mà Đàm Dịch Khiêm cho cô, ngây ngốc nhìn màn ảnh điện thoại không có động tĩnh gì, có khi cô quên mang theo điện thoại di động trên người thì lại cảm thấy như có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, nhưng mà, sự thật là chiếc điện thoại di động từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ tiếng chuông nào vang lên.
Buổi tối hôm đó, Hạ Tử Du lại ngồi ôm gối ôm một mình, mệt nhọc ngồi dựa vào trên ghế sofa, lẳng lặng suy nghĩ.
Quả thật, cô cũng không ngờ, sau ngày đó anh lại không liên lạc với cô lần nào nữa. . . . . .
Đan Nhất Thuần có nói qua với cô, anh đã từng chủ động đề cập tới chuyện không cần có con với Đan Nhất Thuần, cô cho rằng bây giờ anh cũng sẽ có thể chấp nhận cô, vậy mà. . . . . .
Cô thừa nhận mỗi lần trong đầu vang lên lời nói dịu dàng triền miên của anh rồi nghĩ đến tình cảnh bọn họ hôm nay, lòng cô sẽ mơ hồ cảm thấy thất vọng, cũng cảm thấy rất mất mác. . . . . .
Có lẽ may mắn duy nhất của cô là cô vẫn luôn kiêng dè, không có chân chính sa vào trầm luân, nếu không vào giờ phút này, cô biết mình nhất định sẽ rất khó chịu. Tuy rằng hiện tại cô cũng không dễ chịu gì, nhưng tối thiểu cô cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, chưa đến mức đợi đến khi lấy nhau rồi mới đón nhận sự khó chịu này.
Trái tim bỗng nhiên truyền đến đau đớn kịch liệt, cô dựa lưng vào ghế sofa phía sau, từ từ nhắm lại đôi mắt ẩm ướt.
. . . . . .
Ngày tiếp theo, Hạ Tử Du như không có công việc gì vẫn đến “Đàm thị” làm việc, thỉnh thoảng có lúc nghe được các đồng nghiệp thảo luận về cô và Đàm Dịch Khiêm, nhưng cô chỉ mang máng không nghe rõ bọn họ đang thảo luận cái gì. Bọn họ cũng đã kết thúc thảo luận, có điều, mặc dù cô là nhân vật chính của đề tài đó, nhưng đồng nghiệp trong công ty vẫn đối với cô rất tốt.
Cho đến khi cô và Đàm Dịch Khiêm suốt cả một tháng lẻ hai mươi ba ngày không có liên lạc, thì cô đã trông thấy Đàm Dịch Khiêm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!