Ban đêm.
Đàm Dịch Khiêm đứng trước cửa sổ cao ốc Đàm thị nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố Y, dòng suy nghĩ lưu chuyển nhanh chóng.
Anh bỗng lấy ra điện thoại ra, nhấn một dãy số.
Đàm Tâm vừa nhận điện thoại, giọng nói có phần rụt rè sợ hãi, “Em trai à.”
Giọng điệu Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng không mang hơi ấm, “Em nghĩ là chị nên chủ động gọi điện thoại cho em.” Đàm Dịch Khiêm muốn điều tra nội dung tin nhắn và cuộc gọi trong điện thoại Hạ Tử Du thì rất dễ dàng.
Đàm Tâm cười xấu hổ, “A, chị biết ngay không lừa được em. . . . . .”
Đàm Dịch Khiêm nheo đôi mắt nguy hiểm, “Nói đi.”
Rõ ràng là giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh nhạt, nhưng giọng nói đó phát ra từ trong cốt tủy thật đáng sợ, khiến Đàm Tâm không rét mà run. Đàm Tâm căng thẳng nuốt nước miếng, giải thích chậm rãi: “Đúng vậy, chị cố tình nói tin tức ‘Đường Hân đã chết’ cho thám tử tư mà Hạ Tử Du mời về điều tra Đường Hân!”
Đàm Dịch Khiêm khẽ nhíu mày, “Tại sao phải làm vậy?”
Tính tình Đàm Tâm thoải mái, thẳng thắn cởi mở, cô cũng không úy kỵ bất cứ ai. Chỉ riêng đứa em trai Đàm Dịch Khiêm này, trước giờ cô không dám “Mạo phạm”.
Đàm Tâm co người lại, sau khi chuẩn bị tâm lý mới nói thật lòng, “Em à, chị hiểu được tình cảm của em đối với Tiểu Hân, cũng biết Hạ Tử Du chiếm lấy thân phận của Tiểu Hân khiến cho Tiểu Hân phải chịu uất ức nhiều năm nay quả thật là rất đê tiện. Nhưng em có nghĩ rằng mỗi người trước khi đưa ra một quyết định đều có dự tính trước. Mặc dù Hạ Tử Du đã từng phạm sai lầm, nhưng em không thể quả quyết ra án tử hình cho cô ấy như vậy. Ít nhất em cũng phải cho cô ây một cơ hội để giải thích. . . . . .”
Đôi mắt sâu thẳm khó lường của Đàm Dịch Khiêm híp lại thêm phần quỷ dị, “Cho nên đây chính là cơ hội chị tạo ra cho cô ta?”
“Ừ.” Đàm Tâm không phủ nhận. “Thù hận luôn che mờ đôi mắt con người. Em à, em cần phải ổn định tinh thần để ngẫm lại xem, trong khoảng thời gian em và Hạ Tử Du ở bên nhau cô ấy rốt cuộc là người thế nào, cho dù cô ấy có diễn tốt hơn nữa cũng có lúc lộ sơ h. Mà nếu như ngay cả em cũng không nhìn ra được điểm sơ hở ấy, phải chăng em nên suy xét lại phán đoán của em với cô ấy? Không gạt em, lần trước ở bữa tiệc đính hôn chị có ấn tượng rất tốt với cô gái này, chị luôn cảm thấy cô ấy cất giấu tâm sự trong lòng. . . . . . Em trai, em hãy cho cô ấy một cơ hội đi! Nếu như sau khi cô ấy biết được Đường Hân đã chết nhưng vẫn đồng ý vứt bỏ những thứ mà cô ấy có, thừa nhận với em, điều này nói rõ bản tính của cô ấy cũng không xấu. . . . . .”
. . . . . .
—–
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!