“Tiểu Hinh, tu tiên giả vốn là nghịch thiên mà thiên phú không phải tất cả. Ngươi nhớ kỹ, bắt đầu từ lúc ngươi tu tiên đã làm việc nghịch thiên. Trời không cho phép ngươi đạt được lực lượng phi phàm, nhưng ngươi phải lấy được, trời không cho phép ngươi thoát khỏi ràng buộc của thiên địa nhưng ngươi phải thoát được."
"Chúng ta theo đuối chính là áp đảo cửu thiên, không bị câu thúc bởi bất cứ quy tắc nào, tiêu diêu tự. tại."
Tịch Thiên Dạ vỗ vỗ bả vai nhỏ của Tịch Tiểu Hinh, rất chăm chú mà truyền cho nàng ý niệm tu tiên. Nếu như ngay thời điểm tu tiên mà đã có quan niệm sai lệch sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm, đi lệch. phương hướng, tương lai rất khó đi được lâu dài
“Người không có thiên phú cũng có thể tu tiên sao?" Tịch Tiểu Hinh mở to mắt nhìn sang Tịch Thiên Dạ, ánh mắt lóe lên sự hi vọng.
"Đương nhiên, cái gọi là thiên phú chỉ là bẩm sinh, chính là tiên thiên được thiên địa ban cho, nhưng tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, ỷ vào cái gọi là thiên phú mà muốn nghịch thiên không phải tự mâu thuẫn sao?"
'Cho nên thiên phú không trọng yếu, trọng yếu chính là ngươi, mặc kệ lúc nào đạo tâm cũng phải kiên định, có dũng khí đánh vỡ quy tắc, nghịch thiên mà đi”
Tịch Thiên Dạ mỉm cười nói.
Hắn thấy cái gọi là có thiên phú với không có thiên phú không có gì khác nhau. Chỉ có đạo tâm mới có thể đột phá.
"Thiếu gia, vậy lúc nào ta có thế tu luyện?"
Tịch Tiểu Hinh đầy mong đợi nói.
"Trước tiên, ngươi đọc hiểu những cuốn sách kia, không vội đi tu luyện, trí thức cũng chính là lực lượng”
Tịch Thiên Dạ không có sốt ruột cho Tiểu Hinh tu luyện ngay, nàng rất đơn thuần, có xích tử chỉ tâm, cho dù là có nhiều cực khổ đạo tâm cũng khó có thể bị ô nhiễm, điều này rất đáng quý.
Trước khi nàng tu luyện, sử dụng nhiều sách đại đạo để hun đúc đạo tâm của nàng, đúc xuống vô thượng đạo cơ mới đi tu luyện thì thành tựu tương lai không thể đoán được.
Trong Lô Hề Quận Thành phi thường náo nhiệt, một tòa thành phố thông mà sau một đêm phảng phất như triệt để thay đổi, mỗi ngày đều phát sinh đại sự khiến rất nhiều người chú ý.
Đương nhiên, chuyện làm người ta chú ý nhất chính là việc Uyển Thủ Lâu trùng kiến.
Tịch Thiên Dạ đã sớm hạ lệnh cho người hủy Giang Hoa Lâu đi, coi đây là trung tâm, dùng giá cao. mua một vòng lớn quanh đó, trong đó có cả Uyển Thù Lâu để kiến tạo một quán rượu siêu hào hoa.
Vẻn vẹn trong ngày thứ hai, việc trùng kiến Uyển Thù Lâu đã lập tức tiến hành, được Tịch Thiên Dạ không tiếc tài nguyên chỉ phí, chuyển xuống đại lượng tài nguyên, điều động lực lượng đông đảo của Vạn Bảo Thương Hội, mời đội tu sĩ kiến trúc nổi tiếng nhanh nhất, ngày đêm không ngừng kiến thiết.
Xây dựng với quy mô lớn như thế, mấy trăm năm qua cũng ít phát sinh ở Lô Hề Quận Thành, một ngày. xây mười mấy tăng, mỗi ngày đều khác nhau khiến nhiều người trong thành tấm tắc lấy làm lạ.
Đương nhiên, đến ngày thứ tư, tại Lô Hề Quận Thành phát sinh một chuyện khác, khiến toàn bộ dân trong thành chú ý.
Buổi chiều ngày thứ tư, trên trời mây đen cuồn cuộn, thời tiết âm hàn.
Bỗng đại địa có chút rung động, phẳng phất như trống trận cổ lão được nổi lên, một đóa mây đên nhanh chóng bay tới, rất nhanh đã hạ xuống dưới thành. Thẳng đến lúc này người dân Lô Hê Quận Thành mới phát hiện đó không phải mây đen mà là quân đội.
Hàn y giáp trụ, binh qua như núi, tỉnh kỳ phần phật, liếc nhìn qua tất cả quân sĩ đều khoác chiến giáp đen nghịt.
Kèn lệnh du dương vang lên trong thiên địa, phảng phất như bay lên chín tăng mây.
"Kia là tây quân trấn quốc quân."
Trong thành có người có kiến thức nhìn một chút đã nhận ra, chỉ quân đội kia thuộc về quân đoàn phía tây đế quốc, là đại quân trấn thủ phía tây, không phải là quân đội phổ thông, so với bất cứ thế lực nào còn có lực uy hiếp hơn.
"Quân trấn phía tây sao lại đi vào Lô Hề quận Thành?"
"Không biết a."
"Ta lại nghe nói được một chút, là có quan hệ với Thiên Lan di tích trong truyền thuyết, các ngươi chẳng: lẽ lại không phát hiện ra Lô Hề Quận bây giờ rất nhiều người kỳ quái, rất nhiều người căn bản không phải ở Lô Hề Quận Thành, thậm chí không phải người Lan Lăng Quốc."
“Thiên Lan di tích! Ta nghe lão nhân trong tộc nói, Thiên Lan di tích đã mấy trăm năm không giánh lâm Lô Hề Quận Thành rồi, chẳng lẽ lần này nó xuống đây. sao?"
Thiên Lan di tích ở Lô Hề Quận thành có rất nhiều truyền thuyết, nghe nói đây là cơ duyên lớn nhất của Lô Hề Quận Thành, thậm chí là cơ duyên lớn nhất Lan Lăng Quốc. Nhưng người sinh hoạt ở Lô Hề Quận Thành cũng chỉ nghe qua truyền thuyết chứ chưa từng gặp qua.
Bởi vì Thiên Lan di tích đã mấy trăm năm không có xuất hiện ở Lô Hề Quận Thành. Trừ phi là Tôn giả nếu không ai có thể sống mấy trăm năm?
"Thiên Lan di tích mỗi năm mươi năm lại xuất hiện, có khả năng xuất hiện ở ba địa phương phân biệt là Lô Hề Quận Thành, Lạc Nguyệt Lâm cùng Lưu Ngân Cổ Hà."
Một vị lão nhân tuổi tác lớn nhất Tịch tộc trăm lặng nói, một đám tiểu bối vây quanh người hẳn tập rung tỉnh thần nghe.
"Dung gia gia, Lưu Ngân Cổ Hà không phải cấm địa trong truyền thuyết sao?" Tịch Thên Hi nghỉ ngờ hỏi.
“Đúng a, cho nên mỗi lần Thiên Lan di tích xuất hiện ở Lưu Ngân Gổ Hà là không người nào có thể vào."
"Lạc Nguyệt Lâm cũng rất hung hiểm a, nghe nói bên trong còn có Thánh cảnh yêu tộc trong truyền thuyết chiếm cứ." Một người trẻ tuổi khác của Tịch gia sợ hãi than.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!