Một cỗ khí tức kinh người bần thẳng lên trời, nổi thành một đám mây hình nấm khổng lồ, những đám mây trong phạm vi ngàn dặm đều bị đánh tan.
Toàn bộ thành Thạch Nghĩ đều bị động tĩnh bàng bạc đó kinh động, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn về phía hoàng cung, hoàng cung của thành Thạch Nghĩ đã có ít nhất mấy ngàn năm chưa từng có động tĩnh lớn như vậy, đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Ba động của năng lượng ở hoàng cung khác hoàn toàn so với việc Tịch Thiên Dạ làm ở cửa thành, kia chỉ như là trò đùa của con nít, còn đây thì kinh khủng cực điểm, chấn động toàn bộ Thạch Nghĩ thành.
Tịch Thiên Dạ đã động thủ với người của Phúc Hải thánh quốc rồi sao?"
Ở cửa thành phía bắc, trong đôi mắt của Vân Tương Quân có chút ngạc nhiên, Tịch Thiên Dạ chỉ mới rời đi mà thôi, không nhanh đến mức như vậy chứ......Chỗ này cách hoàng cung cũng phải một - hai ngàn cây số, Thánh Nhân viên mãn cũng chưa hắn có thể trong mấy hơi thở liền đi tới bên kia đi.
Thế nhưng bọn họ lại không biết, Tịch Thiên Dạ lúc này còn đang dừng tại trước cửa hoàng cung của Thạch Nghĩ tộc, còn chưa bước được bước nào vào trong.
"Đi, tiến về hoàng cung của Thạch Kiến tộc!"
Vân Phong Dật bắt lấy Vân Tưởng Quân và Chúc Hiểu Trang, nhanh chóng bay thẳng về hướng hoàng cung. Mặc kệ có phải Tịch Thiên Dạ đã đi tới hoàng cùng hay không, ở chỗ đó nhất định có phát sinh chuyện lớn nào đó.
"Đồ không biết sống chết, ta nhìn xem ngươi muốn lấy trứng chọi đá như nào."
Ánh mắt của Công Tôn Vô Quá âm trầm, cũng mang theo Công Tôn Uyển Nhi phóng về hướng hoàng cung.
Không chỉ bọn họ, rất nhiều người trong thành đều bị động tĩnh kia làm cho giật mình, rất nhiều người đã không nhịn được tò mò, nhao nhao lao về hướng hoàng cung, hiếu kì muốn biết rốt cục đã có chuyện gì xây ra.
Đương nhiên, người có can đảm này đều là Thánh Nhân có tu vi cao thâm, Thánh Nhân phổ thông cũng không dám đến gần chỗ đấy.
Dù sao, ba động chiến đấu ở chỗ hoàng cung thực sự là quá mức kinh khủng, hạ vị Thánh Nhân phổ thông nếu bị tai bay vạ gió cũng có thể tử vong.
Tịch Thiên Dạ đứng trước cửa hoàng cung, ánh mất nheo lại, nhìn vẽ chỗ sâu trong hoàng cung, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hiển nhiên, có người còn tới trước hẳn một bước.
Chỉ là hắn cũng không ngờ tiến bộ của nàng lại to lớn đến vậy, xem ra ở trong khảo hạch đệ tử nội môn, các nàng cũng có kỳ ngộ không nhỏ.
Tịch Thiên Dạ cất bước, từ từ bước qua cánh của lớn của hoàng cung,
“Người nào? Tự tiên xông vào hoàng cung chính là tử tội!"
Hộ vệ ở cửa chính của hoàng cung thấy Tịch Thiên Dạ thản nhiên bước vào như thế, thì hơi ngây người, bọn họ căn bản chưa từng thấy người này, mà người kia cũng không có thẻ thông hành mà Thạch Nghĩ tộc ban phát, hiển nhiên không có tư cách bước vào hoàng cung.
Nhưng mà ngay tại lúc bọn họ chuẩn bị đuổi người kia ra, một cỗ lực lượng kinh người đánh ra từ trong hư không, trực tiếp ném bọn họ ra chỗ khác.
Tịch Thiên Dạ bước đi trong hoàng cung, trên người thần cản giết thần, phật cản giết phật, không ai có thể làm chậm chễ một giây của hắn.
Vân Lạc Điện, là một Thiên Điện của Thạch Nghĩ tộc trong hoàng cung, ở góc tây bắc, chiếm diện tích tương đối rộng, mặc dù chỉ là một tòa nội điện trong hoàng cung, nhưng thậm chí còn lớn hơn hoàng cung của Lan Lăng quốc.
Sau khí người của Phúc Hải thánh quốc đến thành thì Thạch Nghĩ tộc sẽ dọn dẹp chỗ này, quét dọn giường chiếu, chuyên để cung cấp cho người của Phúc Hải thánh quốc ở lại.
Hơn nửa lượng người của Phúc Hải thánh quốc khi đến di tích này sẽ đều ở trong hoàng cung của Thạch Kiến tộc.
Giờ phút này, ở trên quảng trường trước Vân Lạc Điện đang phát sinh chiến đấu kinh thiên động địa.
Một thiếu nữ ôn nhu mặc bộ váy lụa màu xanh lục, mái tóc dài bay phấp phới, ngũ quan tỉnh xảo, bàn tay như hoa như ngọc cầm lấy kiếm, chiến đấu đến cao trào với mấy vị Thánh Nhân thế hệ trước.
Mà địch nhân của nàng đều là thượng vị Thánh Nhân, thậm chí còn là những người tương đối bất phàm trong hàng ngũ thượng vị Thánh Nhân.
Nhưng nàng lấy một địch năm vẫn không có chút rơi xuống hạ phong tí nào, ngược lại, một người một kiếm ngăn cản cả năm người kia lại.
Thiếu nữ mặc váy màu xanh lục không phải ai khác, chính là chủ nhân của Cửu Tiêu Lâu, Cố Vân.
"Tiểu thư.......!"
Trên gác chuông của một tòa đại điện cổ xưa ở phía nam quảng trường, một thiếu nữ đang nắm trên mặt đất, bên trong đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn Cố Vân. Từng tầng từng tầng vòng sáng bao phủ trên người nàng, giam cầm lại.
Quanh nàng mười trượng là một cái lồng giam bằng điện, thỉnh thoảng có một tỉa thiểm điện lóe lên, rơi vào người nàng, lưu lại từng đạo vết thương.
Thiếu nữ này chính là Chanh Quang, chỉ là nàng bây giờ đang vô cùng chật vật, quần áo tả tơi, trên làn da trắng như tuyết có rất nhiều vết thương cháy đen do lôi điện thiêu đốt, đôi mắt sáng ngời ngày nào cũng đã ảm đạm, không có bất kỳ thần thái nào, hiển nhiên trong thời gian bị bắt giữ, nàng đã phải chịu không ít tra tấn.
Chanh Quang không nghĩ tiểu thư sẽ bất chấp tính mạng nguy hiểm, tiến vào đăm rồng hang hổ, đi đến tận đây cứu nàng. Từng giọt nước mắt hạnh phúc tràn ra khóe mi nàng, nàng chỉ là một nha hoàn bên người tiểu thư mà thôi, kỳ thật nàng cũng không hi vọng tiểu thư sẽ tới cứu nàng, sự quan trọng của tiểu thư vượt xa hàng ngàn hàng vạn lần so với nàng.
Chiến đấu trên bầu trời kịch liệt vô cùng, toàn bộ tầng mây trên hoàng cung đều bị đánh tan, không gian ngàn dặm không ngừng rung lên, tựa như sắp bị phá vỡ vậy.
Cũng may đây là trong Thiên Lan Thần Thể, thế giới đủ lớn, không gian đủ ổn định. Nếu là bất kỳ tiểu thế giới nào khác trong Thiên Thê Thế Giới, sợ là không gian đã bị xé ra từng mảnh một.
Thần tình của Cố Vân nghiêm túc vô cùng, nàng vốn luôn luôn ôn nhu, ưa thích cười đùa, vậy mà người đó giờ đây lại mang một vẻ lạnh lẽo cùng cực, trong con ngươi nhu thuận lóe lên hào quanh sắc bén băng lãnh.
Sau khi đi ra khảo hạch đệ tử, nàng liền biết được tin tức Chanh Quang bị người của Phúc Hải thánh quốc bắt đi.
Lúc ấy, cả bốn người bọn họ cùng lúc bước vào khảo hạch đệ tử Thiên Lan, trải qua khảo hạch và kì ngộ khác nhau, Chanh Quang là người đầu tiên hoàn thành khảo hạch, không ngờ lại lọt vào ám toán của Phúc Hải thánh quốc.
Sau khi nhận được tin này, dưới con nóng giận, nàng trực tiếp tiến đến thành Thạch Nghĩ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!