Nếu Khiếu Thiên Tam Âm Hổ nguyện ý lập Cổ Ma thệ ước, thì thu phục nó chính là kết quả tốt nhất.
Dù sao thì thu phục một đầu Ma Thần thú cũng là một chuyện kinh thế hãi tục.
Huống hồ tại nhân tộc Thiên Vực đã mấy chục vạn năm rồi không xuất hiện thần linh, nếu trong trận doanh của nhân tộc xuất hiện một đầu Ma Thần thú, vậy thì thế cục trước mắt sẽ được cải thiện rất nhiều.
Hơn nữa Khiếu Thiên Tam Âm Hổ không phải Ma Thần thú phổ thông, nó chính là Thái Hoang cửu ác tiếng tăm lừng lẫy, đại biểu ý nghĩa vô cùng to lớn.
"Bản tọa bị cầm tù mấy chục vạn năm, trải qua sinh hoạt sống không bằng chết, hiện tại bản tọa chỉ muốn đi ra ngoài. Nếu các ngươi nguyện ý thả cho bản tọa một con đường sống, thì bản tọa liền lập Cổ Ma thệ ước vĩnh viễn hiệu trung với ngươi."
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ nhìn Tịch Thiên Dạ, dường như nó hận không thể lập tức tuyên thệ hiệu trung.
Nó tin tưởng không ai có thể cự tuyệt chuyện này, một đầu Ma Thần thú đã chết thì có giá trị gì chứ, chỉ có một đầu Ma Thần thú còn sống mới có thể đem lại lợi ích lớn nhất.
Chờ sau khi lừa gạt thành công hai tiểu bối này, nó có rất nhiều biện pháp giết chết bọn hắn.
"Nói như vậy, ngươi cũng có chút tác dụng. Cái gọi là Cổ Ma thệ ước kia thì không cần, khống chế ngươi không cần phiền toái như vậy."
Tịch Thiên Dạ sờ cằm, khẽ gật đầu nói. Năm tòa bảo tàng cỡ lớn, hắn tự nhiên là rất hứng thú, thế gian không có gì hấp dẫn hơn thế.
Nói xong, Tịch Thiên Dạ điểm một chỉ tại mi tâm Khiếu Thiên Tam Âm Hổ, từng sợi chỉ đen tràn ra từ đầu ngón tay hắn, sau đó điên cuồng thẩm thấu vào trong tàn hồn của Khiếu Thiên Tam Âm Hổ.
"Đó là vật gì vậy?”
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ thầm giật mình, cảnh giác nói.
"Buông lỏng tâm thần, chớ phản kháng."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ khẽ cau mày, nó ý thức được mình đang bị Tịch Thiên Dạ hạ một loại cấm chế nào đó. Thế nhưng nó lại không phản kháng mà dựa theo lời của Tịch Thiên Dạ mà buông lỏng tâm thần. Lúc này nó đã không có tư cách để bàn điều kiện, chỉ có thể nói gì nghe nấy, bằng không kết cục của nó liền là bị phong ấn đến chết.
Thế nhưng nó cũng không lo Tịch Thiên Dạ sẽ hạ được loại cấm chế gì có thể chân chính ước thúc nó, dù sao người thanh niên trước mắt cũng chỉ là một tu sĩ Đại Thánh cảnh mà thôi. Chỉ cần cho nó thời gian thì khẳng định nó sẽ có biện
pháp phá giải.
Từng sợi chỉ đen chui vào trong tàn hồn Khiếu Thiên Tam Âm Hổ, sau đó hóa thành từng cái hồn ấn thần bí, rồi biến mất tại sâu trong thức hải.
Một lúc sau, Tịch Thiên Dạ thu hồi ngón tay, sắc mặt vẫn vô cùng lạnh nhạt.
Còn Khiếu Thiên Tam Âm Hổ thì đã không nhẹ nhõm như trước nữa, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi không thôi.
Đến cùng thì người thanh niên trước mắt đã hạ loại cấm chế gì vào linh hồn nó, tại sao nó cứ có cảm giác mình vĩnh viễn không thể giải trừ...
Hơn nữa loại cấm chế kia không chỉ giam cầm linh hồn, thậm chí còn có thể thay đổi suy nghĩ... Nó chợt phát hiện thời điểm bản thân nhìn Tịch Thiên Dạ, trong lòng không tự chủ được liền dâng lên một cỗ kính sợ cùng suy nghĩ thần phục, căn bản là không thể khống chế.
Làm sao có thể!
Hắn chính là thượng cổ ma thần thú, không ai có thể khiến nó thần phục, cho dù hiện tại nó chỉ còn là một sợi tàn hồn, dù sao thì nó cũng chính là Khiếu Thiên Tam Âm Hổmột trong Thái Hoang cửu ác.
"Từ nay về sau, ngươi liền tên là Hổ Tam Âm đi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ nghe vậy thì không nguyện ý, hắn đường đường là Ma Thần thú Khiếu Thiên Tam Âm Hổ, sao có thể lấy cái tên tầm thường như thế, dù gọi là Hổ Khiếu Thiên thì cũng bá khí hơn nhiều so với Hổ Tam Âm, Hổ Tam Âm nghe có vể chẳng tốt lành gì.
Nhưng mà, dù Khiếu Thiên Tam Âm Hổ có ý cự tuyệt, nhưng nó lại kinh hãi phát hiện, bản thân không thể nói ra ý muốn cự tuyệt. Dường như những gì người trước mắt nói ra liền là thiên mệnh, chỉ có thể thần phục, vĩnh viễn không thể kháng cự.
"Cẩn tuân chủ nhân."
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ rất cung kính khom mình hành lễ, nhưng trong lòng lại là sóng to gió lớn, nó đã chính thức bị dọa sợ.
Bởi vì nó không hề có suy nghĩ kia, nhưng lại nghe theo mệnh lệnh một cách tự nhiên.
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ thật sự có chút sợ, đến cùng thì người kia hạ cái cấm chế gì tại linh hồn mình, sao lại quỷ dị như vậy!
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, không để ý đến ý nghĩ cùng biểu lộ của Khiếu Thiên Tam Âm Hổ. Rơi vào tay hắn còn muốn chạy trốn sao?
"Hiện tại ta không có thân thể thích hợp cho ngươi, trước mắt có hai cái luyện thi này, ngươi tùy tiện chọn một cái đi."
Tịch Thiên Dạ chỉ Kim Ti La Hoàng Minh Điểu cùng Càn Thâm Dịch nói.
Dù sao thì Khiếu Thiên Tam Âm Hổ cũng chỉ là một sợi tàn hồn, trước hết cứ kiếm cho hắn một bộ thân thể đã.
Khiếu Thiên Tam Âm Hổ liếc nhìn Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu cùng Càn Thâm Dịch, nói thật nó chướng mắt với cả hai thứ kia. Nhưng nó cũng biết bản thân không còn lựa chọn nào khác.
Nó không chút lưỡng lự hóa thành một đoàn hắc quang chui vào trong cơ thể Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu.
Ít nhất thì thân thể Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu mạnh hơn nhiều so với thân thể nhân loại kia.
Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu bị tàn hồn Hổ Tam Âm xâm lấn cũng không hề phản kháng, rất nhanh một tiếng hú to thật d; n vang vọng trời cao, sóng âm vẽ qua bầu trời, tựa hồ có thể tê liệt cả bầu trời vậy.
Đồng thời, Kim Ti La Hoàng Minh Điểu cũng phát sinh biến hóa cực lớn, chỗ cổ bị xé rách, rồi chui ra hai cái đầu, hóa thành một con phượng hoàng ba đầu kỳ quái.
Ba cái đầu đều không giống nhau, tương tự với ba đầu của Khiếu Thiên Tam Âm Hổ, phân biệt là Thiên Âm thú, Địa Âm thú cùng Huyết Âm thú.
Tịch Thiên Dạ thấy vậy thì khẽ gật đầu, có tàn hồn Hổ Tam Âm dung nhập, Kim T¡ La Hoàng Minh Điểu đã mạnh lên không ít.
"Hàn Ngọc, lối ra đã bị Ngọc Thần sơn thần bố trí cấm chế, ngươi có pháp môn đi ra không?”
Tịch Thiên Dạ nhìn về phía vòng xoáy huyết sắc, thản nhiên nói.
vòng xoáy huyết sắc kia có lực lượng cấm chế của thần linh bảo hộ, đó cũng là lý do vì sao từ trước đến nay không ai có thể sống sót đi ra khỏi đây.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!