Ở trong một khu rừng rậm cổ xưa nguyên thủy tại phía bắc của lãnh địa nhân tộc, một thiếu niên mặc áo trắng hành tẩu trong vùng hoang dã, đối mặt với những nguy cơ từ bốn phía trong chỗ sâu của khu rừng nguyên thủy này mà không hề có khẩn trương hay sợ hãi gì hết, ngược lại là giống như một hài đồng hiếu kì, hết nhìn đông lại nhìn tây.
"Đây chính là Chân Mộc Linh Thổ trong truyền thuyết sao? Quả nhiên hoàn cảnh tu luyện ở đây tốt hơn so với Mộ Thương nhiều."
Thiếu niên áo trắng tự lẩm bẩm, người này không phải ai khác mà chính là Chu Bách Hà.
Nếu như có người nào ở đây nghe được lời nói của hắn thì chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm.
Mộ Thương? Hóa ra hắn vốn không phải tu sĩ của đại lục Nam Man mà là người của Mộ Thương!
"Tên ngu ngốc Bố Đế kia vậy mà bại bởi Thiên Bảo Thánh Thành, cũng may ta cực kì thông minh đoạt được một danh ngạch."
Chu Bách Hà chắp tay sau lưng nhẹ nhàng bước đi, có thể bằng vào năng lực của mình mà lẫn vào Chân Mộc Linh Thổ thì hiển nhiên hắn tương đối đắc ý.
"Theo kế hoạch thì vốn là ta định trực tiếp đi những nơi hiểm địa kia để tìm kiếm bảo vật, nhưng hành trình đi Chân Mộc Linh Thổ này cũng không dễ dàng như trong kế hoạch. Thôi, trước hết ta chứ đi tìm những thứ mà Mộ Thương lưu lại ở Chân Mộc Linh Thổ trước đi."
Vừa nói xong thì Chu Bách Hà liền nhảy lên, bay thẳng vào chín tầng mây trong nháy mắt.
Chuyện này thực sự là vô cùng đáng kinh ngạc, bởi ở đây thì dù là Thiên Vương cảnh cũng không có khả năng bay như thế được, dù sao trọng lực ở đây gấp Thái Hoang thế giới đến hơn nghìn lần, một Thiên Vương muốn bay lên trời cũng vô cùng khó khăn.
Thành Bắc Trạch là một đầu mối giao thông then chốt, lượng thương khách lui tới vô cùng nhiều cho nên ở đây rất là phồn hoa, phải cường thịnh hơn nhiều so với Ma Nhĩ Đề Tư thành.
Nghe nói số lượng Thiên Vương sống ở đây lâu dài không dưới năm vị, đây là thị trấn quan trọng của phía bắc nhân tộc.
Tịch Thiên Dạ mang theo đoàn người Hàm Hương công chúa đi thẳng về phía Thủy Lữ công hội.
Việc Thủy Lữ công hội làm đúng như tên của nó, đây là một công hội chuyên phục vụ đường thủy, một chút thành thị có bến cảng đều sẽ có Thủy Lữ công hội †ồn tại.
Thủy Lữ công hội của thành Bắc Trạch ở trong thành, khí thế tương đối bàng bạc, dù sao sự phồn hoa hưng thịnh của toàn bộ thành Bắc Trạch đều bởi vì Thủy Lữ công hội mang lại.
Đoàn người nhanh chóng đi vào trong cổng Thủy Lữ công hội, còn chưa có bước vào hẳn bên trong mà đã cảm nhận được sự náo nhiệt phồn vinh của nơi đây rồi.
'Vẻn vẹn đứng ở cổng chính của Thủy Lữ công hội thôi mà đã có thể nhìn thấy từng đoàn người nhốn nháo không thôi, lít nha lít nhít đứng tụm năm tụm bạ, ít nhất cũng có mấy vạn người, không ngừng có tiếng gào to vang lên trên quảng trường.
"Bằng hữu, có phải các người muốn mua vé tàu không? Cao Dương thương hội chúng ta nguyện ý phục vụ cho mọi người."
"Cái Cao Dương thương hội †ồi tàn các ngươi cũng chỉ có mấy con thuyền cấp thấp sắp hỏng đến nơi kia, Vương cảnh cao thủ cũng không có mấy người mà cũng dám đứng ra làm ăn sao? Ô Đao bang chúng ta có thuyền lớn cấp cao, có đông đảo cao thủ hộ tống, cam đoan mỗi một hải đoàn đều sẽ có ba Vương cảnh cao thủ hộ tống. Bằng hữu, chúng ta chính là đồng bạn tốt nhất của ngươi."
"Hử! Ô Đao bang chỉ là một đám người ô hợp, căn bản không có khả năng hộ tống, Tiền Giang chúng ta mới là lựa chọn thích hợp nhất."
"Ngươi nói gì, có giỏi nói lại lần nữa xem."
"Hửi! Nói lại thì sao, không được chính là không được. Cách đây không lâu thì Ô Đao bang các ngươi bị thủy tặc vây quanh, cuối cùng chết đi hơn ba trăm người, tất cả đồ đều bị cướp sạch không còn gì, đừng nói các ngươi đã quên đi."
"Gẩu tặc này, ta liều mạng với ngươi."
Tịch Thiên Dạ và Hổ Tam Âm hai mặt nhìn nhau, bọn hắn còn chưa kịp nói câu nào mà hai nhà đã bắt đầu đánh nhau.
Tầm Tâm Duyệt thì cười nhạt một tiếng, không chút kỳ quái nào.
"Sinh ý thủy lữ mặc dù độ nguy hiểm cao, nhưng cũng có thu lợi lớn cho nên cạnh tranh tương đối kịch liệt."
"Bất quá dám ở Mạc Lận hà kiếm ăn đều là nhân vật hung ác, không thể coi thường bất kỳ ai."
Mạc Lận hà là hải vực liên thông nam bắc, đây chính là một món lời khổng lồ, người nào không có năng lực sẽ không dám bước chân vào vũng nước đục này.
"Cần gì tìm hải đoàn, bản tọa mang theo các ngươi bay thẳng tới đấy không phải xong rồi sao."
Hổ Tam Âm thản nhiên nói, như hắn thấy thì việc tìm một hải đoàn chính là vẽ vời thêm chuyện.
"Hổ đại nhân, tình huống ở Mạc Lân hà vô cùng phức tạp, mà hoàn cảnh lại hay thay đổi, các loại thiên tai còn đáng sợ hơn ở những chỗ bình thường gấp mười lần, nếu như muốn phi hành ở trên đó thì trừ phi là Chí Tôn Vương trong truyền thuyết, nếu không thì không ai có thể làm được."
Điền Bộ Nguyên cười khổ, nói.
Nếu như có thể bay thì sao bọn hắn lại không muốn bay thẳng qua chứ.
"Hừ! Ngươi là đang xem thường bản tọa sao? Cho rằng bản tọa không bằng Chí Tôn Vương hải?"
Hổ Tam Âm lạnh lùng nói.
"Không có, không có, ý của ta là để Hổ đại nhân chở chúng ta bay qua như thế thì quá cực khổ, chúng ta sao lại dám để Hổ đại nhân khổ cực thế được."
Quy Điền Ba thầm cười khổ, nhưng ngoài mặt không ngừng lắc đầu trấn an.
"Ngu ngốc, trong thiên hạ nào không có chỗ nào là Hổ gia không đi được."
Hổ Tam Âm khinh thường nhìn Quy Điền Ba một cái, quay đầu lại không thèm để ý nữa. Cũng không mạnh mẽ đòi bay qua nữa, dù sao người ta cũng đã nói rất rõ ràng, chỉ có Chí Tôn Vương mới có thể bay qua, mặc dù hẳn không tin mình không thể bay qua được nhưng cũng không muốn đi chịu đau.
"Hổ gia thật là lợi hại, không bằng ngươi mang theo chúng ta bay qua đi."
Ngay khi Hổ Tam Âm nghĩ rằng sự tình đã đi qua thì một giọng nói ồm ồm chợt vang lên.
Người nói chuyện chính là Liệt Diễm Hùng Sư Vương.
Khi mà Tịch Thiên Dạ thi hóa Liệt Diễm Hùng Sư Vương thì cũng không triệt để thôn phệ linh trí của nó, ngược lại còn thi triển một loại bí pháp giúp linh trí của nó càng thành thục hơn.
Bây giờ Liệt Diễm Hùng Sư Vương đã có trí thông minh tương đương với hài †ử năm - sáu tuổi, cũng không phải là hoang thú ngơ ngơ ngác ngác nữa, lại thêm cỗ tính khí trời sinh quật cường kia thì tương lai tất sẽ có thành tựu.
Hổ Tam Âm nghe vậy, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, đập một tay lên đầu Liệt Diễm Hùng Sư Vương.
"Oắt con, ngươi cho rằng ai cũng có tư cách để Hổ gia chở đi sao."
Liệt Diễm Hùng Sư Vương sờ đầu, vẻ mặt ủy khuất, lời kia rõ ràng là Hổ gia nói, hắn bất quá chỉ là đồng ý mà thôi.
'Tô Hàm Hương và Tâm Tâm Duyệt thấy cảnh này cũng cười thầm trong lòng, dù sao Hổ Tam Âm chính là hung thú trong hung thú.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!