Chương 828
"Cẩn thận, nó chuẩn bị phóng ra thú nguyên để đánh một kích liều mạng."
Con ngươi Liêm Văn Long co rụt lại, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, thậm chí hắn không dám đi sâu vào vết nứt không gian.
Một đầu hoang thú Thiên Vương sắp chết phản kích đáng sợ nhường nào, sơ sẩy một cái liền có khả năng đồng quy vu tận.
Tịch Thiên Dạ cười lạnh, sau lưng hắn bỗng nhiên tràn ra chín đạo u ám minh văn, minh văn vừa xuất hiện liền phong tỏa thiên địa tự thành thế giới.
Lam văn Giao Long bị Minh Hoàng thi văn bao phủ liền mất đi liên hệ với thiên địa xung quanh, thú nguyên cũng bị một cỗ lực lượng kỳ dị ngăn chặn, mặc kệ nó cố gắng thế nào cũng không thể triệt để phóng xuất thú nguyên.
"Phù Diêu Phi Tiên!"
Tịch Thiên Dạ nắm chuẩn cơ hội, mãnh liệt bắn chiến kiếm ra.
Chiến kiếm xông lên chín tầng trời như thần long xuất thế, đụng vào mi tâm lam văn Giao Long.
OanhI Một tiếng nổ vang rung trời, mặc dù đầu lam văn Giao Long vô cùng cứng rắn, lực phòng ngự mạnh đến mức Liêm Văn Long cũng chưa chắc đã phá được
nhưng vẫn không thể ngăn cản phi kiếm chỉ thuật của Tịch Thiên Dạ.
Huống chỉ, phi kiếm chỉ pháp mà hắn thi triển chính là Phù Diêu Phi Tiên danh tiếng của Tiên giới.
Đầu Lam văn Giao Long bị chiến kiếm xuyên qua, kiếm mang xé rách trường không thậm chí thuận tiện chém Lam văn Giao Long thành hai nửa.
Ngay cả long hồn giấu trong thức hải cũng bị kiếm khí trực tiếp xé nát.
Trong khoảnh khắc, một đầu hoang thú Thiên Vương liền bị Tịch Thiên Dạ đánh giết.
Thi thể lam văn Giao Long rơi xuống bị Minh Hoàng thi văn tiếp được, chín đạo Minh Hoàng thi văn điên cuồng chui vào trong thân thể lam văn Giao Long
hung mãnh thôn phệ máu thịt và tinh khí của nó.
"Mẹ nó, chủ nhân chơi quá lớn, vậy mà trực tiếp làm thịt một đầu hoang thú Thiên Vương."
Hổ Tam Âm thấy cảnh này thì đỏ hết cả mắt, nó oa oa kêu rồi lập tức xông lên chín tầng trời, toàn lực nhào về phía thi thể lam văn Giao Long.
"Muốn thôn phệ máu thịt tinh khí thì tự mình kiếm đi."
Tịch Thiên Dạ sao có thể để Hổ Tam Âm chiếm tiện nghi, búng ngón tay một cái liền đụng bay Hổ Tam Âm.
"Chủ nhân, không thể chia cho ta một chút sao."
Trong mắt Hổ Tam Âm tràn đầy ghen ghét, một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh sống sờ sờ a, nếu có thể thôn phệ thì tu vi sế tăng lên bao nhiêu chứ?
Tịch Thiên Dạ không để ý đến Hổ Tam Âm, mặc cho hắn ước ao ghen tị ở bên cạnh.
Dù hắn thôn phệ toàn bộ máu thịt tinh khí của lam văn Giao Long cũng chưa chắc đã tu thành mười đạo Minh Hoàng thi văn, sao có thể phân cho Hổ Tam Âm được chứ.
Hàng loạt máu thịt tinh khí được vận chuyển vào trong cơ thể Tịch Thiên Dạ, thi thể lam văn Giao Long không ngừng khô quắt.
Minh Hoàng thi văn trong thân thể Tịch Thiên Dạ càng ngày càng rực rỡ, thậm chí mơ hồ xuất hiện hư ảnh cái Minh Hoàng thi văn thứ mười.
Chỉ cần có thể triệt để ngưng tụ cái Minh Hoàng thi văn thứ mười thì Tịch Thiên Dạ chỉ cần Minh Hoàng Luyện Thi thuật là đã có thể đánh một trận với cao thủ Thiên Vương cảnh.
"Chúc mừng Tịch Huynh. Đánh giết một đầu hoang thúThiên Vương cảnh, chính thức dương danh lập vạn tại nhân tộc."
Liêm Văn Long đi đến cửu thiên, phức tạp ôm quyền với Tịch Thiên Dạ.
Cho dù hắn đã thành Thiên Vương lâu như vậy cũng chưa từng đánh chết hoang thú Thiên Vương a.
Bất kỳ một đầu hoang thú Thiên Vương cảnh cũng là vương giả của đám hoang thú, bình thường muốn thấy chúng nó cũng vô cùng khó khăn chứ nói gì đến đánh giết.
"Liêm Thiên Vương khách khí, ta cần thi thể lam văn Giao Long để tu luyện, ngươi không có ý kiến gì chứ." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Tự nhiên không có ý kiến, lam văn Giao Long chính là do Tịch huynh giết chết, đương nhiên là Tịch huynh có toàn quyền xử lý."
Trong mắt Liêm Văn Long lóe lên hào quang, mặc dù hắn nói như thế, nhưng cũng không hề rời đi, vẫn như cũ đứng tại phụ cận Tịch Thiên Dạ.
Toàn thân hoang thú Thiên Vương cảnh đều là bảo vật, hắn thấy Tịch Thiên Dạ từng chút một thôn phệ hết, dần dần hóa thành một bộ thi thể mục nát, làm sao có thể không đau lòng, đơn giản là phung phí của trời.
Dĩ nhiên, lam văn Giao Long là do Tịch Thiên Dạ giết chết, hắn thật sự không có quyền lên tiếng.
Thế nhưng trong mắt hắn, bảo vật chân chính lại không phải thi thể lam văn Giao Long, mà là cái luyện lô kia và Thiên Vương chiến binh.
Khi hắn trông thấy hai vật kia, thậm chí nhịn không được có xúc động muốn ra tay cướp đoạt.
"Liêm Thiên Vương, ngươi còn có chuyện gì sao?"
Tịch Thiên Dạ nhìn Liêm Văn Long một mực không chịu rời đi, ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
"Liêm Thiên Vương, bầy hoang thú vẫn đang làm loạn ở phía dưới, hành khách trên thuyền rất cần ngươi, ngươi cũng đừng ở đây lãng phí quá nhiều thời gian nữa."
Hổ Tam Âm liếc nhìn Liêm Văn Long, âm trầm nói.
Có việc gì trên đời mà hắn chưa từng gặp qua, Liêm Văn Long lưu lại không muốn rời đi rõ ràng là không có ý tốt.
Liêm Văn Long nhìn ánh mắt như cười như không của Tịch Thiên Dạ, trong mắt một trận âm tình bất định, thật lâu không có lên tiếng.
Hắn tự nhiên có thể nhìn ra, trải qua trận chiến vừa rồi,Tịch Thiên Dạ đã tiêu hao quá lớn. Nếu không ngoài dự liệu của hắn, hoang khí trong cơ thể Tịch Thiên Dạ đã không còn lại bao nhiêu.
Hơn nữa hắn cũng nhìn ra chút môn đạo của cái luyện lô kia, có lẽ nó chỉ có thể phát ra một kích mà thôi.
Bằng không, nếu Tịch Thiên Dạ có thủ đoạn khủng bố như vậy vì sao không liên tục dùng hai kích trực tiếp tiêu diệt lam văn Giao Long, hà tất phải tự mình mạo hiểm làm gì.
Tình huống Như thế nếu hắn làm loạn, sợ là có tám phần mười hi vọng giết Tịch Thiên Dạ.
Đương nhiên, Tịch Thiên Dạ kẻ này cũng quá quỷ dị khiến cho Liêm Văn Long có chút không đoán được, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn do dự.
"Liêm Thiên Vương, xem ra ngươi thật sự có lời muốn nói với ta rồi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hổ Tam Âm thì hơi hơi hí mắt, âm thầm tụ lực, tùy thời chuẩn bị ra tay.
"Tịch huynh hiểu lầm, ta lập tức đi đây."
Cuối cùng thì Liêm Văn Long vẫn nhịn được, không lập tức ra tay.
Hiện tại trạng thái của hắn cũng không tốt, ban đầu là thương thế chưa khỏi hẳn, vừa rồi lại bị lam văn Giao Long đánh trọng thương, thực lực đã giảm đi
nhiều.
Nếu hiện tại lại giao thủ với Tịch Thiên Dạ, chưa chắn hắn đã là kẻ thắng sau cùng.
Huống hồ hắn cũng không nóng nảy. Chỉ cần Tịch Thiên Dạ vẫn còn trên thuyền liền có rất nhiều cơ hội, tóm lại là người đã bị hắn để mắt tới thì đừng hòng
chạy thoát.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức mỉm cười chắp tay với Tịch Thiên Dạ rồi xoay người rời đi.
" Sợ là Tên kia đã có một ít ý nghĩ a."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!