Thất Sắc Tường Vân Tước là một loại dị thú quý và hiếm, có được huyết mạch cổ xưa, chỉ được ghi lại trong sách cổ. Nghe nói Thất Sảc Tường Vân Tước là phi hành thú vạn năm trước, vô cùng quý hiếm.
Thất Sắc Tường Vân Tước này có thể coi như thú cưỡi. Nhưng Thất Sắc Tường Vân Tước bình thường không thần phục con người, trừ phi hai bên có tình cảm như sống chết có nhau, nó mới nhận đối phương là chủ.
Nhưng vạn năm trước, loài chim này đã biến mất gần hết, có thể nói là đã tuyệt chủng.
Điều là Trần Mộc không ngờ là nơi này còn có một con sống sót.
Nhưng Trần Mộc nhìn ra được con chim này dù không chết thì tuổi thọ cũng không còn nhiều, sức sống không ngừng trôi đi, có lẽ chỉ sống được khoảng ba tháng nữa thôi.
Khi Đông Phương Dịch dẫn theo Trần Mộc đi tới trước con Thất Sắc Tường Vân Tước này, con chim như chim sơn ca mệt mỏi mở hai mắt, nhìn thoáng qua Trần Mộc và Đông Phương Dịch rồi tiếp tục nhắm mắt.
Dường như nó đã không còn tinh thần gì nữa, chỉ miễn cưỡng sống qua khoảng thời gian này rồi kết thúc tất cả.
“Đáng tiếc!”, Trần Mộc lắc đầu.
Một con Thất Sắc Tường Vân Tước có thể làm thú cưỡi, ngoài việc bay lượn trên trời cao, tốc độ cực nhanh, gấp mấy lần vân thuyền gì đó.
Hơn nữa loại chim này cũng có thực lực rất mạnh, một con trưởng thành gần như đã vượt qua cường giả Vạn Pháp.
Chỉ tiếc là con chim trước mặt sắp chết, một con Thất Sắc Tường Vân Tước bình thường sống được tám trăm năm.
Trừ phi nó có thể tiến thêm một bước, huyết mạch tiến hoá, trưởng thành Thất Sắc Tường Vân Phượng mới có thể kéo dài tuổi thọ.
Thất Sắc Tường Vân Phượng?
Nghĩ tới đây, Trần Mộc dùng ánh mắt quái dị nhìn Đông Phương Dịch, theo hẳn, phương thuốc vừa nấy không phải thú đan để yêu thú dùng sao?
Thấy con chim này sắp chết, Đông Phương Dịch nhớ lại rất nhiều kỷ niệm giữa mình và nó, trong mắt lộ vẻ phức tạp.
“Trần Mộc, con Thất Sắc Tường Vân Tước này là ông bạn lâu năm của ta, cũng là chiến hữu sánh vai chiến đấu.
Nhưng nó vẫn không thể tiến tới giai đoạn kia, vượt vũ môn, bước vào. hàng ngũ Vân Phượng!”
“Ta muốn tìm ngươi giúp, mong ngươi giúp ta luyện chế. ra Tam Vân Phượng Huyết Đan, để huyết mạch nó tiến hoá lần nữa!”
Ánh mắt Đông Phương Dịch toả sáng nhìn Trần Mộc, thỉnh cầu: “Trần Mộc, giúp lão phu lần này đi!”
Thấy Đông Phương Dịch mong đợi nhìn mình, Trần Mộc. thở dài lắc đầu.
“Trần Mộc, chỉ cần ngươi giúp ta, ngươi muốn yêu cầu gì, cứ việc nói, ta nhất định sẽ chấp nhận hết!", Đông Phương Dịch vội nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!