Mấy chữ này vừa được thốt ra. Không khí trở nên tĩnh mịch một cách dễ nhận biết.
Tiếp theo, Lý Khâu gầm lên một tiếng, âm thanh vang vọng trong đại điện.
“Trần Mộc!”
“Trong mắt ngươi còn các sư huynh không?” “Ngươi đừng quá đáng!”
Lý Khâu hét lớn, người này vượt quá giới hạn rồi.
Xét lên thì họ đều là sư huynh, sư tỷ của Trần Mộc, nhưng Trần Mộc lại dám càn rỡ ngang ngược như vậy.
Trần Mộc chẳng thèm để ý tới họ, liếc mắt sang nơi khác, nhìn thấy đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết đang nhìn mình, còn giơ ngón tay cái lên với hắn: “Nhóc con, ngươi cứng đó!”
Nhiệm vụ này có thể hoàn thành hoàn hảo như vậy đã vượt ngoài dự đoán của mọi người.
50 vạn khối linh thạch cực phẩm đã là tài sản khổng lồ.
Nhớ ngày đó, khi Linh điện xuống dốc, Hàn Giang Tuyết vẫn luôn dùng tài sản của mình để đổi tài nguyên cho đệ tử sử dụng, cuối cùng, dù chỉ là một vạn linh thạch, nàng ta cũng không có. Mà sau khi Trần Mộc gia nhập, tình trạng này cũng không còn.
“Ha ha, hoàn thành một cách hoàn mỹ!”, Vạn Trọng Sơn cười lớn, ánh mắt khen ngợi dành cho Trần Mộc: “Ta không nhìn nhầm người, 50 vạn linh thạch này thì cho ngươi 10 vạn coi như khen thưởng!”
10 vạn?
Đám người Lý Khâu và Nhan Ngọc Yên tái mặt, những đệ tử thân truyền như họ cũng chỉ được mấy nghìn miếng linh thạch cực phẩm một tháng.
Mà Trần Mộc mới ra ngoài một tháng mà đã được 10 vạn, sự phân biệt đối xử này không phải thiên vị chỉ một chút đâu.
Trong ánh mắt muốn giết người của đám Lý Khâu, Trân Mộc không hề khách sáo, nghênh ngang nhận lấy phần thưởng của mình, dù sao cũng là chiến lợi phẩm hẳn giành được.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!