Vút!
Không gian phía sau Phùng Giai Giai đột nhiên trở nên vặn vẹo, cùng với đó là những luồng linh khí điên cuồng sôi sục.
Dường như đã cảm nhận được điều gì đó, Phùng Giai Giai lập tức dùng lòng bàn tay trái đánh về phía sau. Linh lực bộc phát, thần quang trộn lẫn với sức mạnh Bất Diệt, giống như được tạo thành từ ánh mặt trời rực rỡ, đâm thẳng vào khoảng không. Tuy nhiên, ngay sau đó, bàn tay xinh đẹp của nàng ta đã bị Trần Mộc chặn đứng.
“Bùm!"
Toàn bộ linh lực đánh vào hư không, khiến không gian vỡ vụn.
Trần Mộc lạnh lùng đứng bên cạnh, một tay nắm lấy cổ tay nàng ta. "Bất Diệt Cảnh tầng một, mạnh lắm sao?" Trần Mộc chế nhạo.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Mộc co hai ngón tay lại, một kiếm quang sắc bén lập tức ngưng tụ trên đầu ngón tay, đâm thẳng vào giữa trán của nàng ta.
Con ngươi của Phùng Giai Giai nhanh chóng co lại, nàng ta không thể ngờ rằng Trần Mộc, người mới đạt tới Vạn Pháp Cảnh tầng một, lại có thể có sức chiến đấu khủng khiếp đến vậy.
"Tiểu sư muội!"
Tiêu Tuyền kêu lên, mặt biến sắc.
"Bùm!" Một tiếng nổ vang lên trên bầu trời, khói bụi cưồn cuộn, thân hình mảnh dẻ của Phùng Giai Giai bay ngược ra sau và rơi vào rừng đá bên dưới, tuy khuôn mặt trông hơi nhếch nhác nhưng có vẻ không bị thương.
Lúc này, vẻ mặt của mọi người có mặt đều thay đổi.
Trần Mộc nhìn không gian vô tận nổ tung trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Là linh khí thượng cổ sao?"
Đầu ngón tay của Phùng Giai Giai chỉ về phía khoảng không, ánh sáng trắng vô tận tụ lại nhanh chóng, tạo thành một chiếc ô màu trắng khắc vô số hoa văn cổ xưa, lơ lửng trong không trung.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!